Cậu Nghĩ Tôi Không Dám Đồng Ý Ư?

Chương 15



Cậu ấy lắc đầu, bắt đầu hoảng hốt:

“Không, thật sự không phải đâu. Cậu đừng khóc!”

“Cậu nói dối, rõ ràng là cậu tự làm.” Tôi nắm lấy cổ tay cậu ấy lần nữa, nước mắt không kìm được rơi xuống:

“Vết thương lộn xộn thế này, còn rất mới nữa…
Cậu…!”

Tôi nghẹn ngào nói tiếp:

“Này, cậu đừng có nghĩ đến chuyện chết chóc. Cậu có điều kiện tốt thế này, mẹ cậu chắc chắn rất yêu cậu, nếu không làm sao sinh ra được một người vừa đẹp trai vừa thông minh như cậu chứ.”

“Tôi nghe nói, chỉ những đứa trẻ được sinh ra từ tình yêu của cha mẹ mới đặc biệt đẹp như vậy.”

Những lời này là chị gái tôi từng nói để an ủi tôi, giờ tôi lại dùng để an ủi Tịch Vọng.

Cậu ấy thả lỏng vai, như thể đã chấp nhận sự thật:
“Được rồi, là tối qua.”

“Nhưng sau này tôi sẽ không làm nữa, cậu đừng khóc nữa mà.”

Cậu ấy lục lọi trong túi, lấy ra một tờ giấy đưa cho tôi:
“Vậy là cuộc gọi của cậu đã cứu tôi đấy.” Cậu ấy đặt tay lên đùi, cúi đầu nói nhỏ:

“Cảm ơn cậu, bánh trôi nhỏ.”

“Bài hát này, tôi cũng muốn dành tặng cậu.”

Tôi sợ cậu ấy vẫn tiếp tục tự làm đau mình, vội nhận lấy tờ giấy rồi nói:

“Không chỉ bài này, mà còn phải viết thêm nhiều bài nữa! Cậu phải làm ngôi sao lớn!”

“Trước thì được, nhưng cái sau… tôi mà tham gia mấy cuộc thi cũng chưa chắc đã debut được đâu.”

“Cậu nhất định làm được! Nếu không, tôi sẽ bảo Mạnh Duệ đầu tư cho cậu!”

“Được rồi, được rồi, cậu đúng là hay khóc. Tôi nghe cậu.”

Đến cuối kỳ, tôi và Mạnh Duệ không chỉ vượt qua kỳ thi mà còn đạt được thành tích khá tốt.

Đặc biệt là Mạnh Duệ, cô ấy tiến bộ hơn 30 bậc trong bảng xếp hạng.

Khi nhận được kết quả, khuôn mặt của Chu Kiều gần như rạng rỡ như một bông hoa, giống hệt một “bà mẹ” đầy tự hào.

Nhìn ánh mắt hài lòng của Chu Kiều, Mạnh Duệ ngượng ngùng bước tới bàn của cô ấy:

“Chu Kiều… trước đây là lỗi của tớ, tớ không nên đối xử với cậu như vậy.”

Tôi không nhịn được, đưa tay che miệng cười trộm.
Người khác không biết, chứ tôi thừa hiểu Chu Kiều mà.

Chị của Mạnh Duệ đã ký hợp đồng với Chu Kiều: mỗi bậc Mạnh Duệ tiến bộ trong lớp sẽ được thưởng một khoản tiền, nếu cô ấy tốt nghiệp suôn sẻ, Chu Kiều sẽ được tài trợ toàn bộ chi phí để đi du học.

Cộng thêm việc Tịch Vọng tham gia các cuộc thi, dù không đến trường học nhưng việc học bổ túc đều do
em trai Chu Kiều – thủ khoa kỳ thi đại học – phụ trách.

Khóe miệng của Chu Kiều lúc nào cũng nhếch lên cao, thậm chí còn khó ép xuống hơn cả nòng súng AK.

“Không sao đâu, chuyện nhỏ thôi mà. Đây đều là công sức cậu nỗ lực đạt được, cậu thông minh như vậy, chắc chắn sẽ càng học tốt hơn, tốt nghiệp suôn sẻ không thành vấn đề.”