Sau khi vớt xác Vân Nương lên, *thê thỉ* tạm thời được đặt ở phủ nha của Kinh Doãn, sau đó chuyển qua Hình Bộ.
Qua tiết Cốc Vũ, kinh thành càng thêm oi bức, *thê thỉ* sớm bị ẩm, giờ lại gặp thời tiết nóng, nhanh chóng thối rữa, bốc ra mùi hôi nồng nặc, ai đến gần đều buồn nôn muốn ói.
Trước sự phản đối của các quan Hình Bộ, *thê thỉ* bị chuyển ra ngoại thành, đặt tại nghĩa trang của quan nha cùng với những xác c.h.ế.t của các vụ án khác.
Khương Dao nhờ có Tạ Lan Tu mà tiết kiệm được thời gian đọc văn thư, nhưng riêng phần liên quan đến Vân Nương, cô phải tự xem kỹ từng chi tiết.
Vân Nương xuất thân hèn mọn, mẹ là người ở khu kịch viện, không rõ cha là ai.
Từ khi sinh ra, nàng đã mang nô tịch, không có tên gọi, “Vân Nương” chỉ là nghệ danh, một cách xưng hô mà người khác đặt cho.
Khi còn nhỏ, nàng làm việc vặt trong thanh lâu. Lớn lên, nàng nối nghiệp mẹ mình.
Vân Nương trẻ trung, xinh đẹp, chơi đàn tỳ bà giỏi, sau khi bắt đầu tiếp khách, nàng nhanh chóng nổi danh ở Tây Thị, mỗi ngày thanh lâu đầy người đến nghe nàng đàn, trên sân khấu không thiếu trang sức, vàng bạc.
Ngày du hồ, chủ thuyền để kéo khách phong nhã đã mời ca nữ lên thuyền để biểu diễn.
Đây là việc làm thường xuyên của chủ thuyền trên hồ Sùng, để kiếm tiền, họ nghĩ ra đủ thủ đoạn, những mỹ nhân trắng trẻo xinh đẹp, tất nhiên sẽ trở thành vật trang trí hoàn hảo.
Vân Nương cũng không phải lần đầu biểu diễn trên thuyền. Hình Bộ làm việc nhanh chóng, đã ghi lại toàn bộ số lần Vân Nương từng biểu diễn trên thuyền, tổng cộng hơn mười lần.
Lần này, chủ thuyền đã hẹn trước với Tú bà, hầu hết khách trên thuyền là khách quen của Vân Nương, họ nhìn thấy nàng phát điên, nhảy xuống hồ và c.h.ế.t đuối.
Tạ Lan Tu ngồi bên xe ngựa, thấy Khương Dao đọc chăm chú, không làm phiền, chỉ cẩn thận vén rèm để ánh sáng chiếu vào nàng, làm cho bên trong xe ngựa sáng hơn.
Hình ảnh cô yên lặng ngồi đó tựa như bức tượng sứ trắng tinh tế, dưới nắng lấp ló sắc hồng.
Tạ Lan Tu dường như nhớ lại điều gì đó, cậu nhớ cũng đã từng có người ngồi bên mình, cúi đầu đọc sách, lật từng trang sách, hương mực thơm thoang thoảng, hương lan thanh nhã bao quanh. Người đó có mái tóc đen dài, chạm đến vạt áo của cậu.
Nhưng khi cố tìm kiếm, đầu cậu lại trống rỗng, cuối cùng chỉ hiểu ra một điều duy nhất: Hóa ra công chúa điện hạ biết đọc chữ.
Khương Dao đọc sách trên xe, hơi chóng mặt, nên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tạ Lan Tu thấy cô không đọc nữa, liền kéo rèm xuống.
Cô đặt tay lên đệm xe, ngón trỏ gõ nhịp, phân tích lại tuyến thời gian.
Cô và Lâm Tố rời cung vào buổi sáng, trước đó hành tung của họ không ai biết.
Vân Nương biểu diễn trên thuyền là do chủ thuyền hẹn với Tú bà hai ngày trước, nghĩa là nếu Vân Nương nhắm đến họ, chắc chắn là quyết định trong phút chốc, không phải kế hoạch từ trước.
Ở thanh lâu, người lui tới đông đúc, loại người nào cũng có, mỗi ngày có rất nhiều người đến, việc tìm ra người khả nghi là việc khó càng thêm khó.
Nếu thu hẹp thời gian lại, chỉ trong ngày Vân Nương nhảy hồ… không, chính xác hơn là sau khi cô và Lâm Tố lên thuyền.
Khương Dao mở mắt.
“Đến rồi!”
Xe ngựa dừng trước một căn nhà có cấm quân canh gác bên ngoài thành phố, đây chính là nghĩa trang để xác.
Tạ Lan Tu bước xuống xe, chìa tay đỡ Khương Dao. Đôi tay của Tạ Tam Lang thon dài với các khớp xương tinh tế. Cậu chỉ đỡ cô, không đứng quá gần, khi cô vừa đứng vững, cậu lập tức thu tay.
Thủ vệ đã biết trước hôm nay công chúa sẽ đến, vội vàng ra đón.
“Điện hạ, *thê thỉ* người c.h.ế.t đang được đặt trong phòng riêng, xin mời Điện hạ vào.”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓 💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Khương Dao định bước vào thì lại nghe thấy hắn nói: “Nghĩa trang ô uế, xin Điện hạ và Tạ Lang quân đeo mặt nạ.”
Họ lấy ra một tấm mặt nạ bằng vải mỏng. Tạ Lan Tu đứng chắn trước nàng, đeo mặt nạ cho mình trước, thử một lúc không thấy khó chịu mới lấy chiếc mặt nạ kia.
“Điện hạ, quay lại phía sau đi.”
Tạ Lan Tu đeo mặt nạ cho cô, cô chợt nhận ra hôm nay mình không mang theo cung nữ, việc chăm sóc đều do Tạ Lan Tu làm.
Cô có chút ngại ngùng, sao lại làm phiền Tạ Lan Tu như vậy. Cô mở miệng định nói tự cô đeo cũng được, nhưng Tạ Lan Tu đã nhanh tay đeo mặt nạ lên cho cô.
“Mùi sẽ hơi khó chịu.” Tạ Lan Tu nhắc, “Điện hạ cố chịu đựng chút.”
Vừa đeo mặt nạ, cô đã cảm nhận được một mùi hương nồng nặc, có lẽ chúng đã được ngâm trong thuốc lâu, nồng đến mức có thể ngăn được mọi mùi bên ngoài.
Nàng nhíu mày, hơi khó chịu vì mùi quá nồng, một lúc sau mới thích ứng được với cảm giác này.
Tạ Lan Tu đeo mặt nạ của mình thì nhanh gọn, khi đeo cho Khương Dao, lại không biết nghĩ gì mà cứ nhìn chằm chằm vào tai nàng.
“Xong chưa?”
Khương Dao gọi, cậu mới vội vàng buộc chặt dây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Khi vào phòng chứa xác, Khương Dao mới hiểu tác dụng của chiếc mặt nạ này.
Ở ngoài còn không cảm nhận rõ, nhưng vừa vào trong, mùi hôi thối nồng nặc của xác c.h.ế.t đập thẳng vào mặt, tấn công trực diện vào đại não.
Dù có mùi hương của mặt nạ cản lại, cô vẫn cảm nhận được mùi hôi thối đậm đặc.
Khương Dao nhớ trong sách sinh học từng nói rằng: con người có bản năng ghê tởm xác c.h.ế.t đồng loại, mùi này khắc sâu vào DNA, khiến người ta tự nhiên sinh ra cảm giác chán ghét ghê sợ.
Cô đã từng chứng kiến những điều đáng sợ hơn, lý trí không cảm thấy sốc, nhưng thân thể này từ nhỏ sống trong nhung lụa, thoải mái, chưa từng ngửi thấy mùi thế này, vô thức cau mày.
Quay lại, cô thấy Tạ Lan Tu đang đứng dựa vào cửa, sắc mặt tái nhợt.
Nhận ra sự khó chịu của cậu, cô nhắc: “Nếu không quen, Lan Tu có thể chờ ngoài.”
Cậu siết chặt ngón tay, khớp xương trở nên trắng bệch, rồi lắc đầu: “Không sao.”
Công chúa điện hạ còn chịu đựng được, cậu không thể trốn ở phía sau được.
Có người thay họ mở nắp quan tài, Vân Nương nằm trong đó, thân thể trần truồng, áo quần rách nát, chỉ che được chỗ cần che. Tứ chi đã sưng phù, biến thành màu đen.
Ba vết thương trên n.g.ự.c càng thêm ghê rợn.
“Đây là vết dao,” phu dịch vừa nói vừa dùng khua tay múa chân, chỉ vào n.g.ự.c mình để minh hoạ, giải thích cho Khương Dao: “Dựa vào độ sâu của vết dao, cho thấy là nàng tự cầm d.a.o rạch. Có lẽ vì lưỡi d.a.o cùn nên vết thương như có răng cưa. Dao này không gây tử vong, phỏng đoán ban đầu là sau khi rạch, người c.h.ế.t mới nhảy xuống hồ *tutu*.”
Phu dịch liếc nhìn phản ứng của Khương Dao, cứ tưởng cô sẽ sợ hãi nhưng sắc mặt cô lại rất bình thản, cúi đầu nhìn kỹ cô gái trong quan tài.
Cô không cảm thấy sợ hãi chút nào, cẩn thận đánh giá vết dao, thậm chí còn cúi xuống xem độ sâu có đúng như phu dịch nói không.
Cô dùng ngón tay lướt qua n.g.ự.c mình, trong đầu hiện lên hình ảnh của cô gái cầm đàn tỳ bà trên thuyền.
Ba vết máu, được tạo ra giống như vết móng vuốt của hồ yêu.
Khương Dao xoay người, “Lan Tu, chúng ta đến Tây Thị.”
Tuý Tiên Lâu toạ lạc ở Tây Thị, là nơi ở của Vân Nương. Trước khi Khương Dao đến, cấm quân và Hình Bộ đã đến lấy lời khai, hỏi cung những người thân cận của Vân Nương, nhưng cô vẫn muốn tự mình nghe một chút.
Xuống xe ngựa, Tạ Lan Tu mới biết Khương Dao định đến chỗ này. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, thấy những cô nương trang điểm lộng lẫy trên lầu, bước chân khựng lại.
Phi lễ chớ nhìn, Tạ Lan Tu là người nghiêm cẩn, gia phong nhà họ Tạ rất nghiêm, đến cả nạp thiếp cũng không cho phép, xe ngựa của nhà họ Tạ thường ngày đều phải đi đường vòng tránh những chỗ thế này, nhân phẩm của Tạ Lan Tu càng không cho phép cậu bước chân vào những chỗ thế này.
Trong lúc Tạ Lan Tu còn đang do dự, Khương Dao đã đi trước. Tạ Lan Tu muốn nói lại thôi, cuối cùng, nghĩ mục đích vẫn là tra án, không còn cách nào khác, chàng đành đỏ mặt đi theo.
Từ lúc tú bà khai quán, người giữ cửa vẫn là lần đầu tiên gặp khách nhỏ tuổi như họ, nhưng từ chiếc xe ngựa , trang phục và tuỳ tùng của họ, hắn biết đây là quý nhân không dễ gặp.
Hắn mời gọi nhiệt tình, chưa kịp để Khương Dao xuất trình lệnh bài của Hình Bộ, đã hồ hởi chào đón: “Hai vị tiểu khách quan, là lần đầu đến đây đúng không? Hai người đến nghe nhạc hay muốn gì, cứ bảo với ca ca, chúng tôi có cả các cô nương và công tử…”
Mặt hắn đầy vẻ niềm nở, trên người sặc mùi son phấn. Hắn vừa tới gần, Khương Dao đã bị mùi trên người hắn sộc vào mũi cực kỳ khó chịu.
Khương Dao đang định mắng thì bất ngờ có một cẳng chân xuất hiện từ phía sau, đá vào n.g.ự.c hắn, đẩy hắn văng ra.
“Cẩn thận!”
Tạ Lan Tu bất ngờ trước cảnh này, theo bản năng che chắn cho Khương Dao.
Lúc họ ngước lên, đã thấy một người mặc đồ đen đứng trước mặt từ lúc nào.
Người này tóc dài búi cao, đeo mặt nạ bạc.
Giọng lạnh như băng từ dưới mặt nạ vọng ra, lộ ra nét c.h.ế.t chóc: “Không thấy đây là 2 thiếu niên nhỏ tuổi sao, thái độ đàng hoàng chút đi.”
Khương Dao, Tạ Lan Tu: … Huhu, hung dữ quá!
“Đừng sợ, đây là cận vệ của ta.”
Cô nói với Tạ Lan Tu, nhưng không hiểu sao, cô còn chưa làm gì, cận vệ của Dạ Nhẫn lại đột ngột xuất hiện và đá tên giữ cửa.
Người này dáng người cao ráo, cô có thể nhận ra người này khác với những cận vệ khác.
Mặt nạ của người này có một vết cắt ngang, nếu đó là vết thương, thì nó kéo dài từ sống mũi đến đầu mày.
Đá xong cước kia, người này cúi đầu hành lễ với Khương Dao rồi biến mất.
Quả là đến không dấu, đi không tiếng, như gió thoảng qua, ngay cả chút âm thanh cũng không có.
Kiếp trước Khương Dao đã từng luyện võ, cô có thể nhận ra, người này có khinh công tuyệt kỹ, ngay cả khi đứng trong hàng ngũ Dạ Nhẫn cũng là cao thủ.
Tên giữ cửa bị đá lăn ra đất, đứng lên lập tức thành thật hơn nhiều, biết rằng đây là người không dễ đối phó, không dám cười cợt nữa, chỉ cúi đầu cung kính: “Xin hỏi hai vị quý nhân có yêu cầu gì?”
Khương Dao lấy ra lệnh bài Hình Bộ: “Quan phủ làm việc, nói với tất cả chưởng sự của các ngươi lên đây gặp ta.”