Khương Dao không phải là người có tính cách nhẹ nhàng, ngay khi nhận lệnh từ Hình Bộ, cô đã lập tức yêu cầu bắt giữ tiểu đồng.
Cô bước vào trong phòng. Hôm nay cô mặc trang phục đơn giản của một nam thiếu niên, không cần nhấc váy, bước qua bậc cửa một cách dễ dàng.
Phòng của Vân Nương nằm trên tầng hai của Tửu lâu Túy Tiên, là phòng cao cấp nhất tại đây. Sau khi Vân Nương qua đời, phòng này vẫn để trống, chờ đợi cho các cô nương khác về sau sử dụng.
Đây là lần đầu tiên Khương Dao vào phòng của một hoa khôi. Người đã khuất, mùi hương rực rỡ thường xuyên được đốt trong phòng giờ đây đã không còn.
Gió mát len qua, mang theo sự lạnh lẽo và yên tĩnh làm người ta gai người. Những rèm lụa rủ xuống bốn góc, vẫn còn chút dấu vết của sự xa hoa ngày trước.
Khương Dao đi một vòng quanh phòng, lúc này tú bà mới chậm chạp tiến vào. Có lẽ bà ta đã được cảnh báo trước, đã thay trang phục gọn gàng, rửa sạch lớp trang điểm dày cộm, trông sạch sẽ tươm tất mới dám đến đứng đối diện Khương Dao.
Bà ta không biết Khương Dao là công chúa, nhưng thấy cô có thể điều động quan viên của Hình Bộ, chắc chắn là nhân vật cao quý, dù cô chỉ là một đứa trẻ cũng không dám khinh thường. Bà ta nắm chặt chiếc khăn, cười tươi nói: “Xin hỏi quý nhân có gì căn dặn?”
Khương Dao đang nhìn quanh phòng. Bày biện không gọn gàng lắm, trên bàn có hai vò rượu chưa khui. Cô dừng lại trước một chiếc tủ, mở tủ ra để xem xét bên trong.
Trên tầng cao nhất của tủ, có một chồng giấy vàng dày cộm, bên cạnh là một số bùa chú đã được vẽ sẵn, phía trên treo một chiếc gương bát quái.
Khương Dao hỏi: “...Cái này là gì?”
Tú bà đáp: “Đây đều là những bùa trừ tà, do chính tay Vân Nương xin về.”
“Dạo trước mọi người đồn rằng nàng ấy tự nhiên phát điên, tự nhảy xuống hồ c.h.ế.t đuối. Thực ra, vài tháng trước Vân Nương đã có chút kỳ lạ, ba ngày một lần ra khỏi thành, đến chùa hoặc đạo quán, có lẽ là bị thứ gì đó vướng thân.”
Bà nói nhỏ, vừa nói vừa nhìn Khương Dao, sợ nói gì không phải khiến cô phật ý.
Khương Dao ra hiệu cho Hòa Thanh, để hắn đưa cho cô một nắm bùa vàng. Cô cầm chúng lên, nhìn chằm chằm nhưng không hiểu gì, chỉ thấy những dòng chú văn ngoằn ngoèo trông kỳ lạ.
Tú bà thấy Khương Dao không chút kiêng kỵ cầm bùa lên, liền cúi đầu, run rẩy nói: “Thật ra, hôm ấy nhiều người thấy nàng ấy tự mình nhảy xuống hồ, chẳng phải bị ai ép. Nhưng kỳ thật có thể là nàng ấy vướng phải thứ gì đó, bị sai khiến, xin quý nhân cẩn thận, kẻo dính phỉa những thứ dơ bẩn…”
Khương Dao ném mạnh mấy lá bùa xuống đất, khiến Tú bà giật mình.
Cô lạnh giọng: “Đừng có mê tín vớ vẩn!”
Cô không tin vào thần quỷ, vẫn hết lòng tin vào chủ nghĩa duy vật. Vân Nương có thể bị người ta hại chết, cũng có thể là trong lòng luẩn quẩn mà *tự hẹo*, cũng có thể là bị người khác dùng điểm yếu để uy hiếp, nhưng chắc chắn không phải do ma quỷ.
Khương Dao điều tra vụ án chính vì sợ nó sẽ trở thành một vụ oan không có lời giải.
Dù là *tutu* hay bị giết, Khương Dao cũng nhất định phải làm rõ, nhất quyết không để cái c.h.ế.t của Vân Nương bị quy về những thứ mơ hồ.
Nếu cái c.h.ế.t của Vân Nương không rõ ràng, sẽ có người cho rằng Hình Bộ không làm tốt việc điều tra, không tra ra được sự thật. Cộng thêm vào đó là chuyện Vân Nương trước khi c.h.ế.t còn nói những lời liên quan đến thiên ý, những người không hiểu sự thật sẽ dễ dàng tin vào những lời đồn thổi không căn cứ.
Trước đó đã có lời đồn về hồ yêu giáng thế, sau đó, dị tượng không ngừng xuất hiện ở Thượng Kinh, khi chuyện của Vân Nương xảy ra, người có ý đồ sẽ lợi dụng để thêu dệt câu chuyện trời giáng tai ương, hồ yêu mị chủ.
Ánh mắt của Khương Dao lạnh lùng, cô hiểu rằng thứ duy nhất người ta có thể bới móc về Lâm Tố là xuất thân của hắn. Những lời đồn này không thể trở thành vết nhơ.
Khương Dao liếc qua đống bùa, bảo người lấy vài lá mang đi, rồi tiếp tục tìm kiếm.
Quần áo, trang sức, khăn choàng vai, tất cả đều là đồ của Vân Nương. Ở tửu lâu này, nàng ta chắc chắn không thiếu tiền, những bộ y phục, trang sức đều là lụa là, ngọc ngà, lộng lẫy rực rỡ.
Khương Dao biết những thứ này giá trị không hề rẻ, bèn hỏi: “Nàng ấy ngày thường rất được khách hàng yêu thích sao?”
“Tất nhiên rồi, Vân Nương của chúng ta là hoa khôi, khách nhân phải bỏ ra hàng trăm lạng bạc mới được gặp nàng một lần. Muốn ở qua đêm thì ít nhất phải chi ngàn lạng, nàng chỉ cần lên sân khấu gảy đàn là bảo vật của các công tử dưới sân đã chất thành đống. Mỗi lần như vậy, số tiền nàng kiếm được bằng các cô nương khác tiếp khách cả nửa tháng.”
Nói đến đây, Tú bà thở dài liên tục.
Thực ra, cái c.h.ế.t của Vân Nương cũng khiến bà ta rất buồn, giống như mất đi một cái cây hái ra tiền, lại còn mang phiền phức cho tửu lâu.
Những ngày qua, không ít người đã đến lục soát, Khương Dao không phải người đầu tiên, hết người này đến người khác đến hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, khiến công việc kinh doanh của tửu lâu bị ảnh hưởng không ít.
Trong lúc bà ta nói, Khương Dao nhanh chóng lướt qua đám trang sức, mở ngăn dưới của tủ.
“—Khoan đã!”
Ngăn tủ đó…
Sắc mặt của Tú bà thay đổi, vội vàng muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn, cửa tủ đã bị Khương Dao kéo ra, bên trong rơi ra một loạt những thứ hình thù kỳ lạ.
Khương Dao mở to mắt, ngỡ ngàng.
Ồ wow…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trong ngăn tủ đầy những thứ như roi gai, dây thừng, nến trắng, và một số vật dài ngắn, kẹp, kéo... Thứ này lại càng phóng đãng hơn thứ kia, là một khung cảnh khó mà miêu tả.
Cái tủ nhỏ này hóa ra có rất nhiều điều bất ngờ, đúng là làm Khương Dao mở rộng tầm mắt.
Tú bà bắt đầu toát mồ hôi, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có một ánh mắt lạnh lẽo chiếu vào mình, bà rùng mình quay lại, thấy một ánh mắt sắc bén ẩn sau cánh cửa, đang nhìn thẳng vào bà.
Đó là người vừa cảnh cáo bà phải đối đãi với Khương Dao cho tử tế.
Tú bà nuốt nước bọt, run rẩy nghĩ, bà cũng đâu cố ý để những thứ này làm bẩn mắt quý nhân.
“Những... những thứ này…”
Bà quản lý thanh lâu nhiều năm, dĩ nhiên biết những thứ này là gì, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào cho cô gái nhỏ ăn mặc như thiếu niên này.
Bà ấp úng một hồi lâu mới nói: “Đây là những đồ chơi mà Vân Nương thu thập.”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓 💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Đồ chơi mà trẻ con không hiểu.
Dĩ nhiên Khương Dao đã trưởng thành và hiểu rõ những thứ này là gì. Nhưng lời giải thích của Tú bà lại làm cho Tạ Lan Tu mười hai tuổi, ngây thơ như một tờ giấy trắng phải ngơ ngác.
Cậu nhìn đống đồ kỳ quái, nhíu mày hỏi: “Nhưng sao lại có đoản đao ở đây?”
Khương Dao bị lời của Tạ Lan Tu làm cho chú ý, cúi xuống , thực sự thấy một con d.a.o găm nằm lẫn trong đống đồ đó.
Cô nhặt lên, cân nhắc trong tay. Cả cô và Tạ Lan Tu đều suy nghĩ điều gì đó, nhìn nhau.
“Không phải con d.a.o này,” cô nhìn vào lưỡi d.a.o trắng sáng phản chiếu khuôn mặt mình, nói: “Con d.a.o làm bị thương Vân Nương là d.a.o cùn, lưỡi d.a.o này sắc bén, không thể gây ra vết thương lởm chởm như thế.”
Nói xong, cô ném d.a.o cho Hòa Thanh, “Nhưng cứ mang về đã.”
Sau đó, cô nhìn Tú bà và hỏi: “Có một việc quan trọng, ta muốn bà trả lời thật.”
Ánh mắt của Khương Dao sáng ngời: “Trong hai giờ trước khi Vân Nương qua đời, có ai đến tìm nàng ấy không? Ta muốn biết về những người đến, bao gồm khách hàng và cả bạn bè, người thân.”
Tú bà đáp: “Hôm đó nàng ấy chuẩn bị lên thuyền, ta đâu dám nhận khách cho nàng ấy nữa. Các công tử vào tửu lâu đều phải trả tiền, ghi sổ, quý nhân nếu muốn có thể xem sổ sách hôm đó. Trong sổ ghi rõ, hôm đó nàng ấy không gặp ai cả. Sáng hôm đó, một chiếc xe nhỏ đưa nàng ấy lên thuyền, là Thanh Bình đưa đi, nếu không tin thì ngài có thể hỏi hắn.”
Bà chỉ vào tiểu đồng đang bị trói, quát: “Mau nói cho quý nhân, hôm đó ngươi là người hầu hạ cô nương cả ngày, có thấy ai vào phòng của Vân cô nương không?”
Tửu lâu Túy Tiên là một trong những chốn phong nguyệt nổi tiếng nhất ở phía tây thành, không chỉ có các cô nương mà còn có những thiếu niên thanh tú để phục vụ khách nữ hoặc đáp ứng sở thích đặc biệt của một số khách hàng. Thanh Bình là một trong số đó.
Chỉ là Nam Trần Quốc trước nay đều theo tư tưởng trọng nam khinh nữ, tuy rằng sau khi nữ đế lên ngôi, tình hình đã có phần cải thiện, nhưng thói quen của dân gian rất khó thay đổi. Túy Tiên Lâu vẫn đa phần đón tiếp những khách đến tìm các cô nương, người như Thanh Bình rất hiếm khi có khách, vì vậy cũng tiện thể làm luôn việc trông cửa hoặc giúp các cô nương chạy vặt, làm những việc lặt vặt.
Nghe bà gọi mình, Thanh Bình vội đáp: “Hôm đó nàng ấy phải ra ngoài, nên ta đứng ngoài cửa. Buổi sáng nàng ấy thức dậy, ở trong phòng trang điểm, thử tiếng đàn tỳ bà, tự rót mấy chén rượu... rồi ra ngoài. Chính tay ta đưa nàng ấy lên thuyền, thật sự là không gặp ai!”
Khương Dao nhíu mày: “Thế còn bồ câu đưa thư, có nhận được không?”
“Nàng ấy ở trong phòng, lúc nàng ấy trang điểm thay đồ, ta không được vào, làm sao biết được…”
Thanh Bình nhỏ giọng nói.
Khương Dao chớp mắt, đột nhiên nhận ra một điểm: “Ngươi nói nàng ấy uống rượu, có phải là những bình rượu trên bàn không?”
“Đúng vậy,” Thanh Bình chợt nhớ ra điều gì, nói: “Trước đây nàng ấy không thích uống rượu, không hiểu sao dạo gần đây lại nghiện. Nàng ấy thường bảo ta đến quán rượu ở phía đông thành mua rượu, những bình rượu đó là ta mua về cho nàng ấy, nàng ấy vẫn chưa uống hết.”
Không gặp ai, chỉ uống rượu.
Vài tháng trước đã bắt đầu lui tới các đạo quán, tự nhiên lại nghiện rượu, thời gian có vẻ trùng khớp.
Khương Dao suy nghĩ một chút, cầm một bình rượu đưa cho Hòa Thanh: “Mang đi kiểm tra.”
“Vâng.”
Hòa Thanh nhận lệnh, lập tức cho người đi điều tra.
Khương Dao nhìn Thanh Bình chằm chằm: “Tốt nhất là ngươi đừng lừa ta.”
Khương Dao đã ở lại Túy Tiên Lâu một lúc lâu, cô không hoàn toàn tin lời của hai người này, mà còn hỏi thăm thêm các cô nương khác và những người làm ở đây.
Hầu hết các cô nương đều không thích Vân Nương, vì nàng ta giành mất nhiều khách, nên quan hệ với các cô nương trong lâu không tốt.
Cô gái sống đối diện với Vân Nương tên là Hoa Nương lạnh giọng nói: “Nàng ta là người lập dị, không giao thiệp với ai, chỉ thân với tiểu đồng hầu hạ mình, gần đây lại cứ luẩn quẩn với mấy lá bùa, không biết có liên quan gì không.”
Một cô gái thân với Hoa Nương cũng nói: “Ta thấy quý nhân không cần điều tra nữa đâu, chắc nàng ta tự tìm đến cái c.h.ế.t thôi. Người như cô ta thích tự làm khổ bản thân, ngày thường vẫn thường dùng d.a.o *khực* vào da thịt, huyết nhục đầm đìa. Sau này mama cảnh cáo nàng ta, phải bảo dưỡng làn da cho cẩn thận, dù sao cũng là cần câu cơm, nếu khách hàng không thích sẽ gây ảnh hưởng xấu, nàng ta mới dừng lại. Ta nghĩ lần này nàng ta tái phát bệnh, cộng thêm việc hoảng sợ khi thuyền va chạm, nên tự tìm c.h.ế.t thôi."