Hôm sau, Lục Hoài Niên bước ra từ từ đường, quỳ xuống dập đầu thật mạnh trước mặt phu nhân.
Mẫu tử hai người, tính tình đều ngang ngạnh như nhau, nhưng cũng hiểu lòng nhau chẳng kém. Dù không nói một lời, băng giá trong lòng họ đã có dấu hiệu tan chảy.
Tâm kết được gỡ, phu nhân hạ quyết tâm tặng quà cho ta. Nghe theo lời cha ta, bà lập tức cho người bê ra một rương đầy châu báu.
"Con ngoan, con làm cách nào vậy? Nói cho ta nghe được không?"
Phu nhân ngồi xổm xuống trước mặt ta, hương thơm trên người bà nhè nhẹ phả vào mũi, khiến ta bất giác nhớ đến nương của mình.
Nương ta thương ta, nhưng bà còn yêu đứa con trai chưa từng sinh ra của mình hơn.
Ta không oán bà. Bởi cha từng bảo, từ khi chào đời, nương ta đã bị người ta nhồi nhét đủ thứ quan niệm, xem việc sinh con trai là sứ mệnh cả đời. Không ai dạy bà cách làm chủ cuộc sống, cũng không ai cho bà dũng khí để sống vì chính mình.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ta may mắn hơn bà. Bởi ta có một người cha sẵn lòng dạy dỗ ta, yêu thương ta như cách phu nhân yêu thương Lục Hoài Niên.
"Chắc là vì đói mấy ngày, đói đến tỉnh cả người ra rồi."
Phu nhân bật cười, cười đến ngửa cả người, cười đến rơi cả nước mắt.
Cha ta bế ta lên, tung ta cao rồi đỡ lấy thật vững vàng, vui vẻ nói:
"Trường Lạc thật thông minh! Đúng là con gái ngoan của cha!"
Kể từ đó, Lục Hoài Niên không còn làm ầm đòi về Lục gia nữa, ngoan ngoãn ở bên phu nhân, cùng bà đến cửa hàng, tận mắt thấy bà tiếp đãi khách khứa, cũng dần nhận ra vị mẫu thân mà hắn từng cho là vô địch thiên hạ, kỳ thực cũng vất vả nhường nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Với cha ta, hắn cũng chẳng còn hằn học soi mói như trước, thỉnh thoảng còn chịu gọi mấy tiếng "thúc phụ" cho phải phép.
Chỉ có điều, hai mẹ con nhà này… lại bắt đầu dính lấy ta.
"Trường Lạc, mau tới đây! Ta thử thêm cho con bộ này nữa nhé! Nghe nói các tiểu thư trong kinh thành đều chuộng kiểu này. Da con trắng, vải lại mềm, chắc chắn mặc lên sẽ rất xinh!"
Phu nhân hai mắt sáng rỡ, tay cầm trâm ngọc thử lên đầu ta, nào là cá chép đeo chuỗi ngọc, nào là mèo béo lăn tròn… cái nào bà cũng yêu thích chẳng rời tay.
Đây đã là bộ thứ mười bà mua cho ta rồi. Nhìn hàng nha hoàn ôm váy đứng xếp thành hàng kéo dài tới tận cửa viện, ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, muốn ngã lăn ra cho xong.
"Muội muội, muội đói rồi sao? Ta có bánh hoa quế đây."
Lục Hoài Niên đỡ lấy lưng ta, giọng đầy ân cần, rồi vội vàng muốn chạy đi lấy điểm tâm.
Ta lập tức đứng thẳng người.
"Huynh từng nói rồi, ta họ Cố, huynh họ Lục. Ta không phải muội muội của huynh."
Lục Hoài Niên trưng ra vẻ nghiêm túc:
"Muội cũng nói rồi, cha muội và mẹ ta là vợ chồng, chúng ta là người một nhà. Đã thế thì muội tự nhiên là muội muội ta."
Vị ca ca "hờ" này, đọc sách biết chữ thì thôi đi, còn tập võ chẳng nề hà khổ cực, thậm chí chẳng bao giờ ngủ nướng!
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cha ta đã liên tục khen hắn không ngớt lời.
Dù có gạt lòng mình cũng chẳng thể nói Lục Hoài Niên sau khi thay đổi là người xấu. Những xích mích ban đầu, vậy mà cũng trôi qua nhẹ nhàng tựa gió.