"Muội muội, đêm nay chúng ta xem nửa đầu là được rồi, nửa sau lần sau cùng đi với nương và Cố thúc phụ."
Lục Hoài Niên đi phía trước ta một bước, dang tay che chắn, sau lưng là mấy tiểu đồng đi theo. Hắn luôn cẩn thận chu đáo, không để ta lạc ra khỏi tầm mắt.
Vở rối bóng hôm nay rất nổi tiếng, sân khấu lớn, màn cũng kéo cao.
Thần tiên quỷ quái, chim muông thú dữ, mỹ nhân đồng nhi – tất thảy đều rực rỡ sắc màu, khớp nối linh hoạt, dưới ánh đèn chiếu rọi dường như có được linh hồn.
Người từng xem một lần thì mong được xem lại, kẻ chưa từng xem dù chỉ được nghe kể cũng cam nguyện ngồi nán lại một góc.
Chỉ là hôm nay phu nhân quá bận, cha ta lại xót bà vất vả, cứ luôn tay chuẩn bị đủ thứ đi theo hầu hạ. Đành để Lục Hoài Niên dẫn ta đi xem, hắn cẩn thận chu toàn, lại mang theo người hầu, xem nửa vở cũng chẳng lo xảy ra chuyện.
"Hay quá! Hay quá!"
"Trời ơi, cưỡi mây bay lên rồi kìa!"
Nhân vật vừa xuất hiện, bên dưới đã trầm trồ liên tiếp, từng đồng tiền xu cũng như mưa rơi không tiếc tay ném lên phía sân khấu.
Ta toàn tâm toàn ý đắm chìm trong vở diễn, mắt không rời khỏi màn trắng, tay cũng không ngừng thảy tiền. Đến khi túi tiền rỗng không, mới giật mình phát hiện bên cạnh chẳng thấy bóng dáng Lục Hoài Niên.
"Thiếu gia vừa đi nhà xí, có người đi theo, tiểu thư chớ lo."
Ta thở phào một hơi, nhưng ánh mắt vẫn cứ không ngừng liếc nhìn chiếc ghế trống bên cạnh. Vở diễn có hay đến mấy, lòng ta cũng chẳng sao nhập tâm. Đợi hồi lâu vẫn không thấy hắn quay về, ta và một tiểu đồng khác vội vã chạy đi tìm.
"Tiểu thư, không thấy thiếu gia trong đó!"
Mặt tiểu đồng tái nhợt trong tích tắc. Có ta ở đây, Lục Hoài Niên nhất định sẽ không rời đi lặng lẽ mà chẳng để lại lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ có một khả năng—Lục Hoài Niên gặp chuyện rồi!
"Mau! Về phủ gọi phu nhân với cha ta! Nhanh lên!"
Ta tự biết sức mình có hạn, nếu theo cùng chỉ tổ làm chậm đường, vạn nhất huynh ấy trở về mà không thấy ta thì càng lo. Ở đây người đông, lại toàn người quen trong thành, chắc chắn sẽ không sao.
Giữa tiếng người ồn ào, tiếng trống rộn ràng, lòng ta lại như có chảo dầu sôi sục, chẳng thể yên.
"Tiểu thư—tiểu thư! Người ở đây rồi."
Là tiểu đồng đi theo ca ca ta.
"Ca ca ta đâu?"
Tiểu đồng không dài dòng, kể rằng lúc đi nhà xí vô tình gặp Lục phụ, nói chuyện có phần lâu, huynh ta sợ ta lo lắng nên bảo hắn đến báo tin.
Lúc này, trên sân khấu đúng đoạn ác nhân áo đen giơ cao lưỡi đao, đ.â.m xuyên con linh thú lông trắng giữa ngực.
Không biết người điều khiển có kỹ nghệ gì đặc biệt mà m.á.u vọt ra chân thực đến rợn người, hắt tung lên màn trắng khiến cả đám người phía dưới đồng loạt hít sâu kinh hãi.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Trái tim ta đập thình thịch, chẳng thể bình ổn.
Cha từng nói, huyết thống chưa chắc mạnh bằng nhân tính.
Có người là người, cũng có kẻ giống như rối bóng trên sân khấu—tinh xảo đến sống động, nhưng kỳ thực cả tứ chi đều bị những sợi dây mang tên "dục vọng" điều khiển.