Cha Ta Gả Vào Cửa Phú

Chương 12



12.

Ra khỏi cổng, vòng qua dãy phố dài, len lỏi vào ngõ nhỏ, men theo bờ sông, cuối cùng ta mới nhìn thấy Lục Hoài Niên.



Gương mặt huynh đỏ bừng, mắt ngấn lệ, song lại trừng trừng nhìn người đối diện đầy tức giận.



"Thiếu gia—"



Phịch!



Phía sau ta vang lên một tiếng động nặng nề. Tiểu đồng đi theo ngã gục xuống đất, thân thể mềm nhũn chẳng còn chút sức sống.



Cổ ta chợt thấy nóng, ta đưa tay sờ, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống—là máu!



Máu! Là m.á.u thật!



Trán của tiểu đồng không ngừng tuôn ra m.á.u tươi, miệng há hốc như muốn kêu cứu, nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng nào, ánh mắt đã mất đi thần sắc sau một cú đánh khác nặng như trời giáng.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^



Ánh mắt ấy… ta chỉ từng thấy trên mặt con heo bị g.i.ế.c trong thôn!



Có người c.h.ế.t rồi!



Có người c.h.ế.t rồi!



Lục Hoài Niên lao tới kéo ta về phía mình, thấy ta sững sờ thì chỉ nghĩ là bị dọa cho sợ, vội vàng che chắn phía trước.



"Con sẽ không đi theo cha đâu! Tên con đã ghi trong gia phả nhà họ Tần, không thuộc về nhà họ Lục!"



"Nhưng ngươi họ Lục, ngươi là cốt nhục của ta! Không nhận ta, chẳng lẽ ngươi muốn mang họ cái tên nông phu kia à?"



Lục phụ tức điên người, lời lẽ hai cha con chẳng mấy hòa thuận.



Không biết nữ nhân họ Tần kia nổi cơn điên gì—đột nhiên đòi đám con thứ nhà họ Lục trả bạc, nếu không sẽ kiện lên quan!



Mấy đứa con thứ ấy hắn vốn chẳng để tâm, nhưng cùng họ Lục, dù sao cũng là người nhà.



Chút bạc vụn mà thôi, nữ nhân ấy vẫn cứ đặt tiền bạc lên đầu, thật chẳng hiểu nổi!



Nhưng cũng không sao, hắn còn có con trai. Chỉ cần Lục Hoài Niên đứng về phía hắn, gây một trận, quay về sống ở Lục gia một thời gian, rồi Tần thị thể nào cũng phải nhượng bộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Nào ngờ lần này Lục Hoài Niên lại sống c.h.ế.t không chịu, còn bảo rằng nương vất vả kiếm tiền, bản thân giờ đã biết suy nghĩ.



"Ta là con mà nương đã mang nặng mười tháng mới sinh ra. Từ nay về sau, ta sẽ theo họ của người."



Tiếng nói vang vọng, từng chữ đanh thép, không có nửa phần đùa cợt.



Lục phụ tức giận đến run rẩy, mắt đỏ lừ như sắp nổ tung, giơ tay giáng xuống mặt Lục Hoài Niên một bạt tai như trời giáng.



"Đồ nghịch tử! Trong mắt ngươi còn có ta là cha không? Theo họ mẹ? Ngươi định dẫm lên mặt mũi của ta mà sống sao?"



Ta run lẩy bẩy nắm lấy tay huynh ấy. Ta không quên—ngay sau lưng ta có một người đã chết. Hai đứa trẻ chúng ta, sao có thể địch nổi Lục phụ cùng gã tiểu đồng đi theo?



Lục phụ là kẻ sĩ diện. Nếu bị phát hiện tay chân mình gây án mạng, thì chẳng biết sẽ xử chúng ta thế nào nữa… Ta không dám tưởng tượng.



"Lão gia, đừng đánh nữa… Ca ca dạo này đọc sách nghĩ quẩn, không cố ý chọc giận ngài đâu. Ca, mau xin lỗi đi… mau lên…"



Lục phụ khom người, bất ngờ bóp lấy mặt ta, bàn tay lớn như gọng kìm siết mạnh khiến ta đau điếng.



"Ta suýt thì quên mất con tiện nhân này! Chính ngươi và cha ngươi đã khiến con ta ra nông nỗi này! Nhìn còn nhỏ tuổi mà đã biết quyến rũ, học cái trò hồ ly ở đâu ra hả?"



Ngón tay ông ta siết chặt khiến hai má ta tê dại, ta cố nén nước mắt, vẫn mở miệng van xin:



"Lão gia… không phải vậy, con…"



"Vẫn còn cãi?"



Cái tát giáng xuống bên má, trước là rát bỏng, sau mới dội lên một cơn đau nhức đến tận óc.



Nhưng ta không khóc.



Cha từng dặn ta, nếu đánh không lại thì phải chạy. Nếu chạy không nổi, thì tuyệt đối không được chống lại, nếu không sẽ thiệt thân.



"Lão… lão gia! Có… có người chết! Có người c.h.ế.t rồi!"



Hỏng rồi.



Bọn họ… phát hiện ra rồi! 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com