Cha Ta Gả Vào Cửa Phú

Chương 4



4.



Động phòng hoa chúc của cha, rốt cuộc vẫn bị ta và Lục Hoài Niên phá rối đến trễ giờ.



Tần phu nhân vốn giỏi việc tề gia, chỉ hỏi một câu liền khiến hai vị khách miệng rộng kia cứng họng, mất hết thể diện, cúi đầu rút lui không dám ở lại thêm.



Hỉ sự vừa kết thúc, ta và Lục Hoài Niên lập tức bị đưa ra hậu viện.



“Còn không mau khai ra, vì sao lại làm loạn?”



Tần phu nhân ngồi ngay ngắn bên trên, cha ta chẳng buồn quan tâm, vui vẻ rót trà mời nàng lẫn bản thân.



Lục Hoài Niên quỳ thẳng tắp như cây trúc. Ta thì nhân lúc mình còn nhỏ, thản nhiên ngồi bệt lên gót chân, dáng vẻ vững chãi như chẳng có gì liên quan đến mình.



“Ta thích gây rối đó, người định làm gì được ta?”



“Là hai kẻ kia nói năng khó nghe, ca ca mới ra tay,” ta phụ họa.



Phu nhân lại hỏi: “Vậy con khóc làm gì?”



“Là ta đánh nó khóc đó! Có bản lĩnh thì phạt ta đi!” Lục Hoài Niên giương cổ, ra vẻ anh hùng.



“Con và ca ca đánh không lại, chỉ còn cách gào khóc cầu viện binh. Nhưng con không rơi nước mắt, vì rơi nước mắt trong ngày vui là không may.”



Liên tục hai lần bị ta vạch trần, Lục Hoài Niên quay sang trừng mắt nhìn ta:



“Ta không phải ca ca ngươi! Ngươi là tiểu đuôi sam phiền phức!”



Tần phu nhân và cha đã bàn bạc từ trước—cha mang ta nhập trạch, phủ Tần chịu trách nhiệm nuôi dưỡng, nhưng trong việc dạy dỗ con cái thì hai nhà ai nấy tự lo.



Vậy nên đêm đó, Lục Hoài Niên bị Tần phu nhân phạt quỳ từ đường, không cho ăn tối. Còn ta thì được cha khen thông minh, thưởng nguyên cái đùi gà to tướng.



“Trường Lạc nhà ta thật thông minh! Về sau cũng phải như hôm nay—đánh không lại thì kêu người. Nếu xung quanh không ai, thì mau chạy. Tuyệt đối đừng bốc đồng, bị đánh rồi là thiệt phần mình!”



Cha mặc hỷ phục trông rất khôi ngô, ta nhìn mãi mà chẳng thấy bóng dáng của một nông phu ngày thường đâu nữa.



Một cái giỏ lớn đặt đầy thức ăn ngon lành cùng bánh trái, cha nhét vào trước mặt ta, đoạn đứng dậy.



“Cha phải đi làm việc rồi. Con ăn xong thì ngoan ngoãn ngủ nhé!”



Nửa đêm canh ba còn phải ra ngoài làm việc—chỉ để hai cha con ta được sống ngày lành. Nghĩ đến đây, lòng ta thấy chua xót thay cho cha.



Ta xách hộp đồ ăn, men theo đường nhỏ đến thẳng từ đường. Trăng sáng treo lơ lửng trên cao, ta chẳng sợ gì cả.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sắp đến nơi, liền nghe tiếng khóc khe khẽ vang lên. Không giống vẻ hống hách ban ngày, tiếng khóc nhỏ mà đầy uất ức, chẳng khác gì ta ngày trước.



“Ca ca, ăn đi.”



Thấy ta bước vào, Lục Hoài Niên vội quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn ta:



“Ai là ca ca ngươi? Ngươi họ Cố, ta họ Lục, chẳng có chút quan hệ nào!”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^



“Lục Hoài Niên, ăn đi.”



Ta mở nắp hộp, để hương thơm lan tỏa khắp gian phòng.



Lục Hoài Niên hừ một tiếng, quay người sang hẳn bên kia.



Nhưng ngay sau đó—bụng hắn kêu ùng ục.



Mặt hắn đỏ ửng đến tận vành tai, vừa nghe tiếng ta bật cười thì liền quay phắt lại, đoạt lấy hộp cơm rồi ngoạm ngay một miếng đùi gà!



Ta mon men lại gần, hắn liền giống như sói con cảnh giác, lùi lại hai bước.



“Ngươi làm gì! Đừng tưởng cho ta chút đồ ăn là ta sẽ chấp nhận ngươi! Đây vốn dĩ là đồ của ta, ngươi…”



Ta đưa tay cầm luôn cái đùi gà thứ hai, ngoạm một miếng rõ to:



“Đúng là đồ của nhà huynh thật, nhưng hôm nay phu nhân không cho huynh ăn. Còn hộp này là cha ta thưởng cho ta, nếu ta không ăn thì đói mất.”



Lục Hoài Niên nghẹn một ngụm, ho sặc đến đỏ bừng cả mặt.



Ta vỗ nhẹ lưng hắn:



“Không sao. Cha ta cái gì cũng chuẩn bị hai phần, rõ ràng là muốn ta mang đến cho huynh ăn chung. Ta đâu có ngốc.”



“Cha ngươi và ngươi thực sự có lòng tốt vậy sao?”



“Dĩ nhiên là không.”



Ta vừa nói vừa lau sạch dầu mỡ trên tay vào vạt áo hắn, rồi cầm đũa gắp thức ăn:



“Cha ta bảo, ở dưới mái hiên người ta, đầu phải cúi thấp. Ông ấy nhờ phu nhân mà có cơm ăn, nửa đêm còn phải làm việc hầu hạ. Ta thì không giúp được gì, chỉ có thể làm quen với huynh. Hôm nay huynh ăn cơm của ta, sau này cũng không đến nỗi bắt ta nhịn đói chứ?”



“Ngươi… ngươi câm miệng đi! Đồ ngốc!”



Không biết câu nào chạm trúng tâm can, Lục Hoài Niên đỏ bừng cả mặt, không dám nhìn ta nữa, chỉ cúi đầu… gắp liên tục thức ăn bỏ vào chén ta.



Ừm, cha nói quả không sai—lấy lòng người khác, thực sự hữu ích.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com