Sáng hôm sau tỉnh dậy, nghe nói phu nhân và cha vẫn còn đang say giấc, còn Lục Hoài Niên thì được người đỡ từ từ từ đường ra ngoài, dáng đi xiêu vẹo, rõ là quỳ lâu đến mức chân cứng đơ.
“Lục Hoài Niên, cùng đi ăn sáng không?”
Hắn còn chưa kịp đáp, ma ma đứng bên cạnh đã trừng lớn hai mắt, giận dữ mắng ta:
“Đồ vô giáo dưỡng! Đây là đại thiếu gia! Con ranh con ngươi dám gọi thẳng tên thiếu gia hay sao!”
“Ma ma!”
Dẫu có bụng bực bội, nhưng nhớ đến chuyện cùng ăn cơm đêm qua, Lục Hoài Niên vẫn lên tiếng bênh vực:
“Không được phép nói như vậy!”
Cha ta từng dặn, trong phủ này ta chỉ cần nghe lời phu nhân và người, ngay cả Lục Hoài Niên cũng không cần e ngại.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Ta không phải đồ ranh con,” ta ngẩng đầu nói, “Là Lục Hoài Niên không cho ta gọi là ca ca, ta chỉ đành gọi thẳng tên thôi.”
Nào ngờ câu này lại khiến ma ma nổi trận lôi đình, xông đến giáng cho ta một cái tát nảy lửa!
“Còn mơ tưởng làm tiểu thư của phủ này à? Ngươi xứng sao?! Cả phủ này, cái gì cũng phải thuộc về đại thiếu gia! Một thứ rác rưởi như ngươi mà cũng dám không biết thân phận mình!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ma ma! Người quá đáng rồi…”
Lục Hoài Niên vừa định nói thêm, thì ma ma bỗng ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm lấy cánh tay hắn, không chịu buông.
“Ôi trời ơi, đại thiếu gia đáng thương của ta! Ngài bị đôi cha con hồ ly tinh mê hoặc mất rồi! Cha ngài không còn ở đây, cả phủ này chỉ còn lão thân chăm sóc cho ngài, thế mà ngài không hiểu lòng người ta! Trời ơi số tôi sao mà khổ thế này trời ơi—”
Tiếng ma ma the thé, lên bổng xuống trầm, khóc kể chẳng ra câu nào, toàn thân lăn lộn như muốn rung cả mặt đất.
Ở trong nội viện Tần phủ mà gào kiểu này, e là người ngoài vừa nghe đã hóng hớt, chẳng mấy chốc tin đồn sẽ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Lục Hoài Niên dù gì cũng chỉ là đứa trẻ, làm sao đỡ nổi trò ầm ĩ đó? Mồ hôi túa ra đầy trán, mà cánh tay vẫn bị bà ta túm chặt, không sao gỡ được.
Nhưng trò này ta từng thấy nhiều rồi, cha ta càng thấy nhiều hơn. Người từ xa bước vội tới mấy bước, lập tức kéo Lục Hoài Niên ra sau, rồi vung tay cho ma ma kia một bạt tai vang dội!
“Phi! Con mụ già không biết xấu hổ! Không phải người nhà họ Tần mà cũng mặt dày ở đây ăn bám? Ta nói cho ngươi biết, giờ hậu viện này do ta làm chủ! Dám đánh nữ nhi của ta, ngươi còn coi ta ra gì không?!”
Ma ma kia bị đánh cho mặt mũi tối sầm, run rẩy bò dậy, toan bỏ chạy.
“Ngươi! Ngươi là nam nhân mà không biết nhục à? Có tay có chân lại để nữ nhân nuôi! Tài sản phủ Tần này đều là của đại thiếu gia, ngươi lấy tư cách gì mà quản hậu viện? Ta phải đi tìm phu nhân hỏi cho ra lẽ!”
Lời còn chưa dứt, cha ta đã lại giáng thêm một tát ngay miệng bà ta!
“Phu nhân? Phu nhân nhà ta bây giờ đang ra tiệm kiếm tiền cho ta tiêu đấy! Còn cái gì mà đại thiếu gia không đại thiếu gia—tiền ấy đều là do phu nhân nhà ta làm ra! Bà ấy muốn cho ai thì cho, kể cả có mang xuống mồ cũng không ai có quyền quản!”
“Người đâu! Trói con mụ già này lại, đưa về nhà họ Lục! Tiện thể rêu rao khắp nơi cho ta—xem cái nhà họ Lục này không vừa lòng chuyện nữ nhân nắm quyền, còn tính toán đến từng đồng bạc của nữ nhân thế nào!”