"Thiếu gia! Đại thiếu gia, cứu ta với! Ta là ma ma nuôi nấng người từ nhỏ mà, đại thiếu gia!"
Lão ma ma bị mấy nữ nhân to cao lực lưỡng trong phủ giữ chặt, trông chẳng khác gì một con heo chờ mổ, hết sạch sức phản kháng, lần này là thật sự bật khóc.
"Ngươi làm gì vậy! Bà ấy là ma ma của ta! Dựa vào đâu mà các ngươi dám đuổi bà ấy đi?"
Lục Hoài Niên giận đến đỏ cả vành mắt, mất sạch vẻ hốt hoảng ban đầu, chỉ còn lại bướng bỉnh và bất mãn.
"Ma ma của ngươi? Vậy ta hỏi, bà ấy có khế thân ký với nhà họ Tần không? Tiền tiêu vặt, lương tháng là do ngươi chi trả sao? Không phải thì ngậm miệng lại cho ta!"
Thấy ta bị đánh, cha cũng chẳng còn kiên nhẫn với Lục Hoài Niên nữa, quay sang vén tay áo, giọng đầy đau xót:
"Con gái ngoan, còn đau không? Má đỏ cả lên rồi kìa, cha đau lòng quá, để cha thổi thổi cho."
Từng luồng gió nhẹ phả lên má ta, ta cười toe, khoe cả hàm răng trắng nhỏ.
Người ta vẫn bảo làm mẹ kế là khó, vậy thì làm cha kế hẳn cũng chẳng dễ hơn là bao. Nhưng cha bây giờ thật lòng rất tốt, ta chẳng muốn người phải khó xử.
"Cha, không đau đâu! Còn chẳng bằng hồi trước người với nương đánh con đâu! Thiệt đó, con chẳng thấy gì luôn!"
Không nói thì thôi, vừa nói xong, mắt ông liền đỏ hoe.
"Hai kẻ khốn kiếp!"
"Không sao, cha thương con. Cha vừa kiếm được tiền tối qua, lát nữa đưa con đi làm khóa vàng thật nặng, đeo cho đẹp nhé!"
Cha bước đi thoăn thoắt, còn ta thì rúc trên vai người, chẳng buồn liếc mắt lấy một lần về phía Lục Hoài Niên.
Ma ma kia hung dữ, vô lý, lại chẳng coi ai ra gì. Thế mà Lục Hoài Niên thân là thiếu gia, đứng trước mặt bà ta lại ngoan như mèo nhỏ.
Cha chẳng trêu chọc hắn, vậy mà hắn cứ luôn ra mặt gây khó dễ.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Trong lòng ta, vẫn là thương cha nhiều hơn.
Nhà họ Tần làm ăn buôn bán, chỉ có mình phu nhân là con gái duy nhất. Năm xưa bà đem theo sính lễ hậu hĩnh, gả cho nhà họ Lục – một gia tộc có chút danh vọng nhưng nghèo rớt mồng tơi.
Nhà họ Lục vốn khinh thường giới thương nhân, nhưng lại không hề ngại lợi dụng gia nghiệp họ Tần, suốt bao năm đều chiếm được không ít lợi lộc.
Ai ngờ năm xưa tài tuấn là thế, đến tuổi trung niên lại thành kẻ vô tích sự, miệng nói "vạn ban giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao", nhưng chẳng chịu vì gia đình mà gánh lấy chút trách nhiệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Song thân của phu nhân qua đời đột ngột, gia sản khổng lồ rơi hết vào tay bà. Ai nấy đều ngỡ nhà họ Lục sẽ nhanh chóng thâu tóm cơ nghiệp họ Tần, nào ngờ phu nhân đột nhiên tuyên bố… hòa ly!
Hôm đó, cổng lớn phủ Lục mở toang, trên ghế chủ tọa là song thân chồng, hai bên là hàng hàng lớp lớp tộc lão – không phải khuyên nhủ, mà là như đang xét xử.
Cha ôm ta, giọng hăng hái chẳng kém gì người kể chuyện rong ngoài chợ:
"Phu nhân thật lợi hại! Một mình xông vào, lúc ra thì cầm giấy hòa ly trong tay, còn mang theo cả Lục Hoài Niên. Trường Lạc à, sau này con cũng phải thành một nữ tử như thế, tuyệt đối không để ai bắt nạt, nhớ chưa?"
Trong mắt người ngập tràn sự sùng bái đối với phu nhân.
Chung quanh không ít người ghé mắt dò xét, ai nấy đều biết, cha ta chính là vị rể họ Tần nổi danh khắp trấn.
Nhưng người chẳng để bụng, vẫn nghênh ngang dẫn ta đi chọn trang sức, mua vải vóc. Phu nhân có phần nào, ta liền được phần đó.
Xong xuôi, hai cha con ta lại thẳng tiến tới cửa hàng lớn của nhà họ Tần.
Người còn chưa bước vào, giọng đã vang vọng cả gian tiền viện:
"Nương tử, chúng ta tới thăm nàng đây! Còn mang theo điểm tâm nữa này!"
Mặc kệ quản sự hay tiểu nhị có ngơ ngác ra sao, người cũng chẳng buồn để tâm. Móc điểm tâm ra, đích thân dâng đến tận miệng phu nhân.
"Nàng mau nếm thử, ta với Trường Lạc phải xếp hàng rất lâu mới mua được đấy! Người ta bảo bên trong có mật hoa dại, ăn vào vừa đẹp da vừa nhuận sắc!"
"Chàng làm gì vậy? Người ta đang nhìn kìa!"
Phu nhân khẽ trừng mắt, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị như thường, nhưng ánh mắt lại thoáng qua một chút ngượng ngùng.
Áo mặc chỉnh tề, tóc chải khéo léo, từng ngày từng ngày chau chuốt, cha ta giờ đây so với dạo trước đã khác hẳn – bớt đi phần quê mùa của nông phu, lại có thêm chút phong nhã, cứng cỏi hơn cả thư sinh.
Dựa vào thứ gọi là “nghề nghiệp chuyên tâm” mà cha vẫn hay nói, cuối cùng cũng khiến phu nhân nhoẻn miệng cắn miếng bánh mà người đưa đến.
"Ngọt đấy. Hai cha con cũng ăn đi."
Cha ta chẳng chút ngại ngùng, liền ăn phần bánh phu nhân vừa cắn, sau đó đưa thêm một miếng cho ta.
"Phu nhân bảo con ăn, Trường Lạc mau nếm thử xem ngon không."
Từ đầu đến cuối, ta và cha chẳng nhắc đến chuyện của Lục Hoài Niên một lời nào.