Chạm Đến Trái Tim

Chương 1



01

 

Phu thê nhà đồ tể muốn chọn ta, ta lại chẳng dám theo họ nữa.

 

Ta biết bọn họ có một nhi tử bệnh nặng, uống bao nhiêu thuốc cũng chẳng thấy đỡ.

 

Mới nghĩ đến việc tìm một cô nương có bát tự tốt để xung hỉ.

 

Người trong thôn mắng ta cũng chẳng sai, ta vốn là kẻ lừa gạt sống lay lắt.

 

Vì một bữa cơm no, chuyện gì ta cũng dám làm.

 

Nay chỉ vì muốn có nơi dung thân, lại dám gạt người ta rằng mình mệnh tốt.

 

Phu nhân nhà đồ tể là người tốt, ta không thể lừa người tốt được.

 

Ta nhe răng cười nói:

 

"Phu nhân, ta khắc c.h.ế.t mẫu thân, khắc c.h.ế.t m.u.ộ.i muội, ai cũng nói ta là sao chổi. Ta không thể theo các vị được, hãy đi tìm người khác đi."

 

Lời vừa dứt, phu nhân nhà đồ tể liền xót xa nhìn ta.

 

Đồ tể lẩm bẩm một câu:

 

"Lão tử g.i.ế.t người vô số, ngươi nếu là sao chổi, vậy càng hợp làm nữ nhi của lão tử."

 

Gì cơ? G.i.ế.t người vô số?!

 

Ta trố mắt nhìn ông ta.

 

Phu nhân trừng mắt nhìn ông ta một cái.

 

Ông ta đưa tay xoa cái đầu trọc lóc, cười hề hề: "G.i.ế.t heo, g.i.ế.t heo ấy mà."

 

Phu nhân dịu dàng nói:

 

"Tiểu nha đầu, ta với thúc thúc con mới tới Thanh Châu, ban ngày phải mở hàng buôn bán. Ca ca con ở nhà, thường bị người ta bắt nạt. Di nghe nói con có sức, lại gan dạ, có thể đánh nhau. Con giúp di bảo vệ nó, được không?"

 

Ta lập tức ưỡn n.g.ự.c đáp lời:

 

"Phu nhân cứ yên tâm! Việc xung hỉ thì ta làm không được, chứ đánh nhau thì ta chẳng sợ ai!"

 

02

 

Về đến nhà đồ tể, phu nhân đun nước cho ta tắm rửa.

 

Bà nhìn thân thể ta chi chít vết thương lớn nhỏ, xương sườn lồi ra dính sát da thịt, liền nhẹ nhàng xoa đầu ta một cái.

 

Sợ bà chê ghét, ta vội vàng lên tiếng:

 

"Phu nhân, tuy ta gầy yếu, nhưng sức lực chẳng kém ai, làm được nhiều việc lắm!"

 

Bà dùng bánh xà phòng thơm xoa gội đầu cho ta, vừa cười vừa hỏi:

 

"Ồ? Vậy ta muốn nghe xem, con biết làm gì nào?"

 

Ta ưỡn n.g.ự.c tự hào nói:

 

"Ta một mình nấu được cơm cho sáu người, giặt quần áo cho sáu người! Còn biết cho heo ăn, nuôi gà nữa! Phu nhân cứ yên tâm, trong nhà có ta rồi, việc gì cũng chẳng cần người nhọc lòng! Sau này công tử cứ giao cho ta, ta từng nuôi đệ đệ đến năm tuổi, còn từng hầu hạ tổ mẫu nằm liệt giường, kinh nghiệm đầy mình!"

 

Ban đầu phu nhân còn cười, nhưng càng cười, vành mắt càng đỏ.

 

Bà quay lưng lại, lặng lẽ lau nước mắt, không nói lời nào, chỉ khép cửa bước ra.

 

Ta ngồi trong thùng tắm, lòng bỗng nguội lạnh.

 

Ây da! Chỉ e là lỡ lời rồi!

 

Phu nhân hẳn là khinh ta lắm.

 

Nghe ta làm được bao nhiêu việc như thế, vậy mà cha ta vẫn đuổi ta ra khỏi nhà, đủ thấy mệnh ta chẳng ra gì.

 

Bà chắc là đã hối hận vì đã đưa ta về.

 

Nếu là trước kia, ta chắc chắn sẽ chẳng quay đầu mà rời đi.

 

Nhưng hôm nay, trong lòng lại có chút không nỡ.

 

Ta ngửi mùi thơm thoang thoảng trên tóc, nhìn bộ y phục đặt trên ghế.

 

Tự nhủ với mình: “Lý Đại Nha, mau đi cầu xin phu nhân, để bà cho ở lại thêm một đêm thôi”.

 

Ta đi tìm phu nhân.

 

Trong phòng đèn vẫn sáng, vang lên tiếng bà khóc nức nở.

 

"Con bé ấy trên người chẳng có lấy một chỗ lành lặn, chẳng biết đã cắn răng chịu đựng bao nhiêu khổ sở mới có thể sống đến ngày hôm nay..."

 

Giọng đồ tể vang dội:

 

"Dù nó sinh ra mệnh khổ, nhưng nếu đã gặp được vợ chồng ta, thì mệnh ấy cũng phải tốt lên cho bằng được!"

 

Phu nhân nghẹn ngào nói:

 

"Ta chỉ là thấy đau lòng. Nó nói năng thì bừa bãi mạnh miệng, nhưng ánh mắt lại đầy dè dặt, như thể sợ chọc giận ta, sợ bị đuổi ra ngoài."

 

Ta đứng ngoài cửa, trong lòng chua xót, đôi mắt cũng cay xè.

 

Ta là ai chứ?

 

Người trong thôn gọi ta là thứ cứng đầu không biết khóc, là đồ lỳ lợm không biết xấu hổ.

 

Miệng mặn chát, ta lau nước mắt.

 

Rồi lặng lẽ đi đến góc tường, quỳ xuống đất, hướng lên trời mà thề:

 

"Ta, Lý Đại Nha, xin thề trước mặt Bồ Tát! Từ nay về sau, nguyện c.h.ế.t cũng bảo vệ lão gia, phu nhân và công tử!"

 

"Nếu nuốt lời, từ nay ta sẽ không được ăn một miếng thịt kho tàu nào nữa!"

 

Ta nghiến răng, bổ sung thêm một câu:

 

"Cũng không được ăn vịt quay! Đùi gà nướng! Cơm trắng! Bánh đường trắng!"

 

Vừa đếm vừa nuốt nước miếng.

 

Trong màn đêm, vang lên tiếng cười khẽ.

 

Ta ngẩng đầu liền thấy bóng Bồ Tát hiện trên vách tường! Dọa ta ngây người!

 

Bồ Tát khẽ cười nói:

 

"Con nha đầu tham ăn này, mạng ngươi mà chỉ đáng chừng ấy món ăn thôi sao?"

 

Ta vội vàng dập đầu, cung kính thưa:

 

"Bồ Tát, đã hiển linh rồi, xin người chỉ lối cho tín nữ. Làm sao mới có thể lấy lòng được công tử trong nhà? Làm sao mới trị được bệnh của người?"

 

Bồ Tát trầm mặc một hồi, hỏi lại:

 

"Ngươi thấy được Bồ Tát, chỉ có một điều ước ấy thôi sao?"

 

Ta quả quyết đáp:

 

"Chỉ một điều ấy thôi! Từ nay về sau, công tử chính là mạng sống của ta!"

 

Ta vẫn luôn nhớ, phu nhân đưa ta về, là để xung hỉ cho công tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bồ Tát nhẹ giọng đáp: "Lòng thành thì ắt sẽ linh."

 

03

 

Nửa tháng sau, phu nhân giao cho ta một túi ngân lượng dùng làm chi tiêu trong nhà.

 

Người nói phải cùng lão gia đi xa một chuyến, bảo ta ở lại chăm sóc công tử.

 

Ta liếc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của công tử, chỉ thấy trên vai như đè nặng núi Thái Sơn.

 

Ta ở trong phủ này đã nửa tháng, vậy mà đến mặt công tử còn chưa từng thấy.

 

Phu nhân an ủi:

 

"Đứa nhỏ ấy, chẳng qua là không thích nói chuyện, không thích ăn cơm, tính tình có chút lãnh đạm, âm trầm, chua ngoa. Trừ mấy nhược điểm đó ra thì cũng dễ sống lắm."

 

Ta ngây người.

 

Người thử nói xem, công tử có ưu điểm gì đi?

 

Phu nhân à, nhi tử của người thật sự dễ sống chung sao?

 

Lão gia vừa mài d.a.o vừa nói:

 

"Nha đầu, lứa heo lần này khó g.i.ế.c lắm, phỏng chừng phải đi lâu đấy. Con trai của ta ấy mà, kỳ thực là mặt lạnh tim nóng, miệng thì cứng mà lòng lại mềm. Nó nói không cần là thật ra đang cần. Nói chung, ngươi đừng nghe lời nó, cứ trái ý nó mà làm là được."

 

Ta sững sờ.

 

Thật chứ?

 

Lão gia, ta tuổi còn nhỏ, người đừng gạt ta.

 

Ta lưu luyến tiễn lão gia và phu nhân rời đi.

 

Ôm túi bạc trong tay, ta đến trước cửa công tử, muốn hỏi hắn nên tiêu tiền thế nào.

 

Gõ cửa hồi lâu mà bên trong vẫn lặng im.

 

Ta suýt nữa sợ c.h.ế.t khiếp!

 

Công tử! Đừng nói là ngài c.h.ế.t trong đó rồi nhé!

 

Ta một cước đạp tung cửa xông vào.

 

Vừa hay thấy công tử đang giẫm lên ghế, tựa hồ muốn treo cổ!

 

Ta nhào tới ôm chặt lấy hắn, vừa khóc vừa kêu:

 

"Công tử! Ngài đừng c.h.ế.t trước mặt ta mà!"

 

Ngày đầu tiên đã để công tử chết, ta ăn nói sao với phu nhân đây!

 

Ta đè hắn xuống đất.

 

Công tử bị ta đè ngã, đầu óc choáng váng, vừa đẩy vừa gắt:

 

"Ta không định tự vẫn, ngươi tránh ra!"

 

Ta không tin!

 

Lão gia nói rồi, công tử là người cứng miệng nhất trần đời!

 

Ta thấy hắn da trắng như tuyết, yếu ớt gầy guộc, vai không gánh nổi, tay không xách nổi, đúng là quá yếu!

 

Hắn ôm lấy sau đầu, đôi mắt đen nhánh như đáy giếng nhìn chằm chằm ta, khiến ta rợn tóc gáy.

 

Bị nhìn như thế, lưng ta lạnh buốt, đầu chưa kịp nghĩ thì tay đã ra đòn.

 

Giữa căn phòng yên tĩnh, vang lên một tiếng ‘bốp’ thật vang dội.

 

Trên gương mặt trắng trẻo của công tử hiện ra dấu bàn tay rõ mồn một.

 

Hắn chậm rãi nhướng mày, không nói một lời, chỉ nhìn ta trừng trừng.

 

Xong rồi! Chết chắc rồi!

 

Ta ở trong thôn đánh nhau quen rồi!

 

Người khác mà nhìn ta bằng ánh mắt đó là ta biết họ có địch ý.

 

Ta vì muốn chiếm thế thượng phong, nên luôn ra tay trước.

 

Nếu để lão gia và phu nhân biết chuyện này, chắc chắn sẽ đuổi ta đi.

 

Ta hoảng hốt vô cùng.

 

Ngay lúc đó lại xui xẻo hơn, bên ngoài truyền đến giọng của phu nhân:

 

"Ôi chao, xem trí nhớ ta kìa!"

 

Người quay lại rồi! Quay lại lấy đồ!

 

Cửa vẫn còn mở!

 

Người mà vào, thể nào cũng thấy dấu tay trên mặt công tử!

 

Công tử nhìn ta lúng túng, khó xử, lại lộ ra nụ cười đầy ác ý.

 

Ta liều một phen, dứt khoát lại cho hắn thêm một cái tát!

 

Lần này hắn hoàn toàn choáng váng, ánh mắt lơ mơ như không tin nổi.

 

Ta đè hắn xuống đất, nắm cổ áo đe dọa:

 

"Chút nữa không được nói năng bừa bãi! Họ đi rồi thì sẽ chẳng còn ai bênh ngài. Ngài chỉ là kẻ ốm yếu, ta mà xuống tay, ngài chịu không nổi đâu! Nếu ngài biết điều thì ngậm miệng lại cho ta!"

 

Tiếng bước chân phu nhân đã tới cửa.

 

Bà thấy công tử nằm trên giường, chỉ thở dài một hơi.

 

Phu nhân kéo ta ra ngoài, nhẹ giọng dặn dò:

 

"Nha đầu, con khuyên nó ra ngoài đi lại một chút, đừng cứ ru rú trong phòng mãi."

Hồng Trần Vô Định

 

Ta vội đáp: "Phu nhân cứ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc công tử thật chu đáo!"

 

Đợi bà đi rồi, ta vén rèm.

 

Nhìn công tử bị ta trói như bánh chưng, còn nhét khăn vào miệng.

 

Ta cởi trói, lấy khăn ra.

 

Rồi quỳ xuống, nước mắt nước mũi giàn giụa cầu xin:

 

"Công tử! Xin ngài tha thứ cho ta! Vừa nãy đầu óc ta hồ đồ!"

 

Công tử nhìn vết đỏ trên cổ tay, hỏi: "Nếu ta không tha thì sao?"

 

Ta lau nước mắt, đưa túi bạc lên:

 

"Công tử, thời gian lão gia và phu nhân không có ở đây, cứ để ta hầu hạ ngài. Chờ họ về, ta tự mình nhận tội, rồi rời khỏi đây, được không?"

 

Công tử chẳng rõ nghĩ gì trong lòng.

 

Chỉ nhìn ta một lúc, chậm rãi đáp một chữ: "Được."

 

Ta âm thầm hạ quyết tâm, trong những ngày cuối cùng này, nhất định phải đoạt được trái tim công tử, khiến hắn không thể rời xa ta!