Chạm Đến Trái Tim

Chương 2



04

 

Về chuyện làm sao để nam nhân không thể rời xa một nữ nhân, ta đã đi hỏi khắp nơi.

 

Bà thím bán rau trong chợ nói:

 

"Muốn giữ được trái tim một nam nhân, trước tiên phải nắm được cái bụng của hắn! Hài tử, nấu cho hắn thật nhiều món ngon vào!"

 

Chuyện này thì dễ thôi!

 

Ta giỏi nhất là làm món thịt viên chiên! Ai ăn rồi cũng khen thơm nức mũi.

 

Về tới nhà, ta nói làm là làm!

 

Nhào bột, băm thịt, trộn nhân, bắc chảo đổ dầu.

 

Chiên thịt viên thì tất phải nếm thử trước đã.

 

Chiên một cái, ta ăn một cái.

 

Ôi chao, ngon quá! Thật là ngon!

 

Ta vừa nhai vừa chảy mỡ đầy miệng, tự khen mình:

 

"Không hổ danh là ta! Đệ nhất cao thủ làm thịt viên trong thiên hạ! Ngay cả hoàng đế trong cung mà ăn cũng phải mời ta vào cung làm nương nương!"

 

Ta ăn hết cái này đến cái khác.

 

Bỗng nghe một tiếng cười khẩy.

 

Ngẩng đầu nhìn lên, công tử đang khoanh tay đứng ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía bàn bếp.

 

Ta cúi đầu nhìn lại, phát hiện đĩa thịt viên đã bị ta ăn sạch sành sanh!

 

Ta chột dạ!

 

Bèn gắp lấy viên thịt cuối cùng chưa cắn, cười lấy lòng:

 

"Công tử, ngài nếm thử một miếng chứ?"

 

Hắn nhếch mép, giọng mỉa mai:

 

"Hoàng đế ăn xong phải mời ngươi làm nương nương, nếu ta ăn, chẳng phải sẽ phải cầu xin ngươi làm phu nhân sao?"

 

Tên c.h.ế.t tiệt này! Lần trước bị ta đánh còn nhẹ quá, giờ còn bỡn cợt ta nữa.

 

Ta nhìn viên thịt tròn vo trong tay, thở dài:

 

"Công tử không ăn, vậy ta ăn nhé. Viên thịt này giòn rụm thơm ngon, ăn vào sống lâu trăm tuổi, không lo không phiền, mọi sự như ý!"

 

Hắn bật cười: "Thứ đó là thịt viên, hay là tiên đan thần thủy vậy?"

 

Ta nhân lúc hắn đang cười, liền nhét thẳng viên thịt vào miệng hắn.

 

Hắn lườm ta một cái, chậm rãi nhai nuốt.

 

Thấy nét mặt hắn không đến nỗi tệ, ta xoa tay, mong chờ hỏi:

 

"Công tử, ngài thấy ta đã giữ được trái tim của ngài chút nào chưa?"

 

Đáp lại, hắn mặt không biểu cảm: "Ngươi đã thành công khiến ta buồn nôn."

 

Ta thầm nghĩ, thôi thì buồn nôn cũng là "tâm", coi như đã được một nửa rồi.

 

Ta đành nghĩ thêm cách khác.

 

Lén đi mua mực cho công tử, rồi hỏi xin ý kiến ông chủ tiệm mực.

Hồng Trần Vô Định

 

Lão chủ cười gian:

 

"Cô nương à, hồng tụ thiêm hương* chính là cách tốt nhất để giữ trái tim của nam nhân đấy!"

 

(*Hồng tụ thiêm hương: hình ảnh người đẹp nghiêng người châm hương, chỉ cảnh mỹ nhân bầu bạn bên người đọc sách, dịu dàng nho nhã.)

 

Thế là, giữa giờ ngọ khi công tử đang viết chữ, ta hoá trang điểm phấn, thay một bộ xiêm y khác, nhẹ nhàng uyển chuyển bước vào, cố tình làm nũng:

 

"Công tử, nô gia tới giúp ngài mài mực đây."

 

Hắn run tay một cái, cả bức thư pháp bị hỏng hết.

 

Hắn trừng mắt nhìn ta, mặt mũi vặn vẹo: "Đừng ép ta ra tay g.i.ế.c người!"

 

Xem ra, lòng dạ độc ác của công tử cũng lộ ra rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dưới ánh mắt dọa người ấy, ta lặng lẽ đi rửa mặt.

 

Hắn trông thấy nước rửa đỏ au, nhíu mày hỏi:

 

"Ngươi bôi gì lên mặt thế? Không phải là son phấn sao?"

 

Ta thuận miệng đáp: "À, là huyết heo đó. Ta đâu có tiền mua son phấn."

 

Hắn đỡ trán, hít sâu một hơi như nhận mệnh.

 

Hắn than: "Lý Đại Nha, đừng hành hạ ta nữa."

 

Ta hất nước trên mặt, trong lòng cũng buồn bực, ngẩng đầu nhìn hắn đầy u sầu.

 

Hắn lấy khăn tay ra, cúi xuống lau mặt cho ta, vừa làm vừa lầu bầu:

 

"Chỉ có chó con mới vẩy nước tứ tung như thế."

 

Ta thành tâm hỏi:

 

"Công tử, tấm lòng ác độc của ngài, sự chán ghét của ngài, ta đều đã có được rồi. Vậy làm sao mới có thể có được chân tâm của ngài đây?"

 

05

 

Công tử mắng ta tham lam.

 

Hắn châm chọc nói:

 

"Ngươi đối với ta giả tình giả ý, vậy mà còn dám mơ tới chân tâm của ta. Người thì xấu xí, mà mộng tưởng thì đẹp đẽ thật."

 

Bị hắn vạch trần, ta cũng chẳng đỏ mặt.

 

Loại người như hắn, suốt ngày chẳng làm được việc gì ra hồn, không ngủ thì lại ngẩn ngơ.

 

Tuổi cũng không còn nhỏ, vậy mà còn phải ăn bám cha mẹ, đúng là phế vật.

 

Cho dù có bệnh, có yếu, thì cũng phải kiếm lấy chút việc mà đỡ đần trong nhà chứ?

 

Thế mà hắn thì sao? Không biết thương người nhà, lại còn ăn ngon mặc đẹp, tiêu tiền như nước.

 

Nếu không phải là con trai của phu nhân, ta đây cũng chẳng thèm nịnh bợ hạng người như hắn.

 

Ta lầm bầm một câu: "Tấm lòng của ta còn quý hơn cái gọi là chân tâm của hắn."

 

Không ngờ, hắn nghe được lời ấy, tức giận vô cớ.

 

Hắn cười lạnh: "Ồ? Tấm lòng của ngươi đáng giá bao nhiêu?”

 

"Vì muốn tiết kiệm mấy đồng tiền rau, mỗi ngày trời chưa sáng đã chạy ra vùng ngoại ô mua đồ.”

 

"Đi một lượt mất cả canh giờ, chân phồng rộp lên, chỉ để dành tiền mua túi hương cho cái vị phu nhân tốt của ngươi.”

 

"Chia một nửa phần cơm mang ra bán, nửa đêm đói quá phải uống nước lạnh cầm chừng, số bạc kiếm được thì lại đem đi mua giày cho lão gia tốt của ngươi.”

 

"Lý Đại Nha à, tấm lòng của ngươi, đúng là đáng giá thật đấy!"

 

Hắn sao lại biết hết vậy?!

 

Chẳng lẽ ngày nào cũng lén theo dõi ta?

 

Ta tròn mắt nhìn hắn, c.h.ế.t lặng.

 

Ể? Phu nhân chẳng nói hắn không thích mở miệng sao, giờ nói cũng lưu loát lắm đấy!

 

Còn cái gì mà “phu nhân tốt”, “lão gia tốt”, nghe chua lè thế!

 

Hắn lại mắng ta một câu:

 

""Bình thường lanh mồm lanh miệng là thế, sao giờ lại đần mặt như ngỗng vậy hả!"

 

Ta còn biện minh gì được chứ? Bởi những lời hắn nói, đâu có sai.

 

Mà nhìn bộ dáng hắn lúc ấy, cứ như đang chờ ta chống chế vậy.

 

Thấy ta không đáp, hắn cười lạnh một tiếng, chỉ tay ra cửa:

 

"Giờ cút cho ta! Không cần đợi họ quay về nữa."

 

Ta đã cố gắng đến thế, vậy mà vẫn chẳng chiếm được chân tâm của hắn.

 

Hắn là chủ nhân trong nhà này, đã nói đuổi, ta đương nhiên không thể không đi.

 

Ta cụp mắt, rầu rĩ nói: "Công tử, vậy ta đi thật nhé, ngài nhớ ăn cơm đúng bữa."

 

Lúc sắp đi, ta ngoái đầu nhìn lại.