Ta dựa vào vai hắn, từ tốn đáp:
"Từ Kính Ly tiểu cẩu (chó con) hãy nghe cho kỹ, câu này trong thế giới loài người nghĩa là: Quý Gia Hòa rất rất yêu mến Từ Kính Ly, đời này kiếp này, vĩnh viễn không quên chàng."
Từ Kính Ly rất cảm động.
Sau đó hỏi ta: "Quý Gia Hòa là ai vậy?"
Tất nhiên là ta rồi!
Mẫu thân ta họ Quý.
Ta kiêu hãnh nói: "Ta tự đặt cho mình cái tên mới đó! Chúc mừng Từ công tử, là người đầu tiên được nghe tên ấy."
Từ nay về sau, chính là một đời mới.
Từ Kính Ly cũng làm ra vẻ vinh dự, nói: "Vậy thì ta quả thật quá may mắn rồi, phải uống chén rượu để mừng mới được."
Ta kinh ngạc: "Chẳng phải chàng từng thề không bao giờ uống rượu với ta nữa hay sao?"
Lần trước ta uống quá chén, cũng chẳng biết rốt cuộc đã làm gì hắn.
Đến lúc tỉnh lại, trong phòng toàn là nước, y phục của hắn thì rách tả tơi, cổ tay còn hằn vết dây trói.
Từ Kính Ly lập tức nói: "Nghe nàng nhắc mới nhớ, không thể uống nữa!"
Ta vội vàng kéo lấy tay hắn, cười nịnh nọt:
"Uống một chút thôi! Một chút thôi! Lần này ta bảo đảm chỉ uống một chén!"
Từ Kính Ly khó xử đáp: "Được rồi, tin nàng thêm một lần nữa."
Tới khi ta tỉnh dậy vào ngày hôm sau.
Nhìn thấy Từ Kính Ly bị buộc dây nằm trên giường, áo quần rách đến chẳng ra hình dáng gì, trên người thì toàn những vết lạ.
Ta suýt nữa thì quỳ xuống rồi.
Ngoài cửa, sư phụ gõ nhẹ: "Đây là thuốc ta kê cho công tử, con đưa vào cho ngài ấy uống để bồi bổ."
Ta bưng chén thuốc vào.
Vừa cởi dây cho hắn, vừa cúi đầu hổ thẹn mà đút thuốc.
Trong lòng thầm hạ quyết tâm: Nhất định phải cai rượu!
Nhưng mà thật kỳ lạ!
Rõ ràng ta sợ mình uống say, nên đã âm thầm đổi toàn bộ thành nước.
Sao lại vẫn say chứ?
Chợt nhớ ra rồi!
Là Từ Kính Ly ngậm rượu trong miệng rồi hôn ta!
Rõ ràng là cố tình chuốc say ta đây mà!
Nói đến việc làm thê tử của Từ Kính Ly thì có lợi gì...
Ta mới biết, thì ra cùng hắn tu luyện Âm Dương Hợp Hoan công pháp, có thể hấp thu nội lực của hắn!
Cứ tiếp tục như vậy, sư phụ nói ta có thể trở thành cao thủ võ lâm.
Nhưng ta chẳng màng chuyện có trở thành cao thủ hay không.
Ta chăm chỉ luyện công chỉ là mong có lợi cho thân thể của Từ Kính Ly.
Về việc này, Từ Kính Ly nói: "Cũng đừng luyện chăm quá, ta chịu không nổi."
Ta nghe ra được giọng trêu chọc, trừng mắt liếc hắn một cái.
Liền lạnh nhạt với hắn mấy hôm.
Không ngờ hắn lại nửa đêm mò đến phòng ta.
Ta đẩy hắn ra: "Sư phụ nói, chưa thành thân thì không thể chung phòng."
Từ Kính Ly ôm ta, nói khẽ: "Nửa đêm ta sẽ rời đi."
Ta cũng nói: "Được, nửa đêm nhớ đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế mà hắn chẳng đi, ta cũng chẳng nhắc nữa.
Trong lòng chúng ta thật ra chẳng hề để ý đến những quy củ đó.
Dù sao, chúng ta vốn chẳng phải kẻ lớn lên trong khuôn khổ.
15 Phiên ngoại
Ta và Từ Kính Ly thành thân đến năm thứ ba thì gặp phải một cơn đại họa.
Mấy tiệm tranh thư, tiệm phấn son của chúng ta đều lần lượt đóng cửa.
Ta nhìn đống sổ sách, cố hết sức nghiên cứu.
Hồng Trần Vô Định
Từ Kính Ly vừa tắm xong, bước tới hỏi: "Nàng hiểu không đấy?"
Thú thật, ta chẳng hiểu gì cả.
Ta mới học được ba năm chữ, chưa đủ bản lĩnh xem sổ sách đâu.
Ta thắc mắc: "Sao lại mở cái gì là cái đó sập vậy chứ?"
Rõ ràng là làm ăn tử tế, hàng tốt giá cả phải chăng, vậy mà vẫn lỗ.
Từ Kính Ly ôm ta, phân tích:
"Người ngoài tới làm ăn luôn khó. Chúng ta vừa đến đã thuê khu đất đắc địa nhất. Bán tranh thư là danh gia đương triều, bán phấn son là hàng thời thượng tận Giang Nam. Nhưng thương nhân bản địa nào chịu để chúng ta chen chân dễ dàng vậy."
Ta lập tức hiểu ra.
Giống như hồi bé ta lang thang xin ăn trong thôn, dân làng dù ghét bỏ vẫn cho miếng cơm.
Nhưng nếu là ăn mày từ nơi khác tới, ta cũng sẽ không để họ giành mất chỗ đứng, vì cơm cũng chỉ có chừng đó.
Ta suy nghĩ một lúc, bỗng lóe ra một ý:
"Vậy chúng ta mở cửa tiệm nhỏ thôi! Mở một quán cơm nhỏ! Chàng làm sổ sách, ta làm tiểu nhị, sư phụ và sư công làm bếp!"
Từ Kính Ly rất ủng hộ.
Nhưng quán ăn mở được hai tháng vẫn lỗ vốn!
Cả bốn chúng ta sau giờ đóng quán ngồi lại tính toán.
Ôi chao! Nguyên liệu dùng hào phóng, thịt cũng cho nhiều, giá cả lại rẻ.
Không lỗ mới là lạ.
Nói đến chuyện lỗ vốn, ta tò mò hỏi:
"Chàng rốt cuộc có bao nhiêu tiền thế? Sao ta cứ lỗ mãi mà chàng chẳng hề hấn gì?"
Từ Kính Ly ngẩn người: "Ta cũng chưa từng đếm qua."
Sư phụ bảo người biết.
Ta nhìn đống ngân phiếu, lặng lẽ chìm vào suy nghĩ.
Từ Kính Ly thở phào:
"Hóa ra ta giàu vậy sao. Phu nhân à, mình cứ yên tâm mở tiệm đi, lỗ tới kiếp sau cũng chưa hết!"
Ta nghĩ một lát, nghiêm túc nói với Từ Kính Ly: "Từ Kính Ly, ta có lời chó con muốn nói với chàng."
Sư phụ và sư công liếc nhau một cái, rồi chuồn lẹ.
Từ Kính Ly ánh mắt chan chứa yêu thương: "Nói đi."
Ta thành khẩn nói: “Trung tâm tàng chi, hà nhật vong chi.”
(Trái tim từng giấu kỹ, nhưng hôm nay quên luôn.)
Nói xong ta phá lên cười, chạy biến đi.
Chỉ nghe Từ Kính Ly la to phía sau:
"Quý Gia Hòa! Ta sẽ méc Bồ Tát nhà nàng, nàng bạc tình bỏ ta!"
Ta thầm nghĩ.
Bồ Tát của ta, nhất định sẽ chẳng thèm để ý đến hắn đâu!
Hoàn.