Ta nghi hoặc nhìn hắn:
"Nhưng ta cứ cảm thấy, lúc ta hôn chàng mà gọi 'công tử', hình như chàng càng phấn khích hơn."
Từ Kính Ly tức đến cắn tai ta một cái:
"Biết thì đừng nói! Trên giường gọi 'công tử'! Dưới giường gọi tên!"
Chúng ta cứ thế mà vừa học cách yêu đương, vừa hôn môi, mãi đến lúc nguyệt sự của ta cũng đến rồi.
Việc này, ta nhân tiện báo cho sư phụ luôn.
Sư phụ giật mình đến mức đánh rơi cả đũa, vội vàng bắt mạch cho ta.
Thân thể ta không có gì bất ổn, nay ăn nhiều thịt, thuốc bổ cũng không thiếu, đã được điều dưỡng tốt.
Sư phụ thở phào:
"Ôi chao, ta không có ở nhà, lại chẳng có nữ quyến nào dạy dỗ, con làm sao mà... mà..."
Sư phụ liếc nhìn Từ Kính Ly, cuối cùng vì giữ thể diện cho ta mà không nói tiếp.
Vẫn là Từ Kính Ly lên tiếng: "Những gì nên dạy, ta đều dạy nàng ấy rồi."
Sư phụ nghiến răng:
"Công tử! Đại Nha chưa từng đọc sách, từ nhỏ lang bạt, chẳng hiểu nhân tình thế thái. Nhưng công tử thì biết mà! Ngài đối với con bé như thế, chẳng phải là thất lễ sao?"
Hai chữ "thất lễ" như đ.â.m thẳng vào tai ta.
Gần đây, Từ Kính Ly cứ hay lẩm bẩm hai chữ ấy.
Chuyện gì cũng không chịu làm, cái gì cũng chê không đứng đắn.
Nhưng trong thoại bản người ta viết rõ ràng: tâm tình yêu đương, chẳng phải chính là phải làm những chuyện đó sao!
Hắn cứ che áo, giận dỗi nói:
"Lý Đại Nha, nàng không thể cứ thế mà thất lễ với ta mãi được!"
Chậc, học hỏi cũng là sai à?
Từ Kính Ly thấy ta cúi đầu ăn cơm, trừng mắt nhìn ta.
Cái biểu cảm đó như nói: "Nàng mau giải thích cho ta!"
Ta đành ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn thưa:
"Sư phụ, là con thất lễ với Từ Kính Ly. Chàng đã nói rồi, đợi người về, bọn con sẽ thành thân, không thể cứ mãi không danh không phận mà để con chiếm tiện nghi mãi thế được."
Sư công vừa bê món ăn bước vào, nghe thấy lời đó liền trêu chọc:
"A Hằng, ta thấy con bé này đúng là đệ tử ruột của nàng. Ở một số phương diện, đúng là có mấy phần y như nàng vậy."
Từ Kính Ly nghe ta nói "thành thân", trong lòng vui vẻ, sắc mặt bình thản kéo lại cổ áo.
Sư phụ liếc lên cổ hắn một cái, sắc mặt biến đổi mấy lượt.
Cuối cùng đành buông một tiếng thở dài như nhận mệnh: "Chuẩn bị hôn sự đi!"
14
Việc ta muốn làm thê tử của Từ Kính Ly, kỳ thực là vì muốn trở thành giải dược cho hắn.
Chuyện này, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Lãnh Ngọc Đường từng nói, làm giải dược là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Ta bèn lén hỏi sư phụ.
Sư phụ nói: "Toàn là ta hù dọa nàng ta thôi, cố tình bắt nàng ta uống mấy thứ thuốc đắng nghét ấy. Nhưng mà, làm thê tử của công tử, thì cũng có vài chỗ tốt đấy."
Ta tò mò hỏi: "Chỗ nào tốt?"
Sư phụ đáp: "Về sau con sẽ biết thôi."
Ta nhớ đến mái tóc bạc trắng của Từ Kính Ly, khẽ hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Sư phụ, chàng ấy còn có thể sống bao nhiêu năm nữa?"
Sư phụ nhìn ta, khẽ thở dài:
"Sư phụ không lừa con đâu, ta cũng chẳng rõ. Công tử những năm trước từng làm dược nhân, trong cơ thể tích tụ quá nhiều dược độc. Việc ngài ấy chủ động dẫn xuống Tương Tư Dẫn, cũng là lấy độc trị độc, muốn bức hết độc tố ra ngoài.”
“Lần này ta và sư công ra ngoài, đã tìm được một môn Âm Dương Hợp Hoan công pháp. Nếu con chăm chỉ tu luyện, không chỉ giúp công tử tóc trắng hóa đen, còn có thể điều dưỡng thân thể ngài ấy. Mà chính bản thân con cũng có nhiều lợi ích."
Nói chuyện xong với sư phụ, ta lén lút chạy tới phòng của Từ Kính Ly.
Hắn đang ngồi trước bàn viết thiệp mời đại hôn.
Ta đã nhận ra được không ít mặt chữ, liếc mắt một cái liền thấy tên Trương Thiết Trụ.
Từ Kính Ly cố làm ra vẻ thản nhiên:
"Hắn cũng coi như là bằng hữu của nàng ở Thanh Châu, nên để hắn đến chứng kiến một phen."
Ta liền nói:
Hồng Trần Vô Định
"Vậy thì chàng cũng viết một tấm gửi cho Lãnh Ngọc Đường đi! Dù sao cũng từng ái mộ nàng ta mà."
Từ Kính Ly liền chọt vào bụng ta: "Biết châm chọc ta rồi đấy à!"
Hai ta đùa giỡn một trận.
Từ Kính Ly nói: "Đợi đến hôm thành thân, ta sẽ dùng thuốc nhuộm tóc đen lại, cũng được vài hôm."
Ta lắc đầu: "Không cần đâu, cứ như vậy là tốt rồi."
Từ Kính Ly ôm lấy ta, khẽ thì thầm:
"Ta không muốn người khác cảm thấy, nàng gả cho một kẻ quái vật."
Mấy hôm trước ra ngoài, có đứa bé không hiểu chuyện thấy tóc trắng của hắn liền gọi là quái vật.
Miệng thì không nói, nhưng trong lòng hắn hẳn cũng canh cánh.
Ta chẳng biết an ủi ra sao.
Nghĩ một lát, ta nhỏ giọng nói:
"Từ Kính Ly, ta có một câu ngôn ngữ chó con muốn kể với chàng."
Từ Kính Ly ra dáng phòng bị, như thể lại sắp bị ta trêu nữa.
Ta ngoắc ngón tay hắn, nói khẽ:
"*Tâm trung tàng chi, hà nhật vong chi."
(*Đã giấu trong tim, thì làm sao có ngày quên được.)
Từ Kính Ly thoáng sững sờ.
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ta thật lâu.
Trong đáy mắt hắn, ta thấy được bóng dáng nhỏ bé của chính mình.
Sau đó, ta bắt đầu học chữ, học viết.
Lén hỏi người khác, ý nghĩa của câu nói ấy, câu nói ngôn ngữ chó con mà Từ Kính Ly từng thốt ra với ta là gì.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.
Giờ thì ta đã hiểu rồi.
Thì ra hắn sớm đã thích ta từ lâu.
Từ Kính Ly vẫn không nói gì.
Ta đẩy vai hắn: "Chàng nghe không hiểu lời chó con à?"
Câu ấy là ta tốn bao công sức hỏi han các cô nương có văn tài mới chọn ra để nói với chàng đó!
Không lẽ Từ Kính Ly học thức hạn hẹp, chẳng hiểu nổi?
Trong mắt hắn thoáng vụt qua một tia sáng mảnh.
Giọng hắn khản đặc, nói: "Không hiểu, phiền con người dịch giúp ta một chút."