Chạm Lửa

Chương 20: Đồ nói dối



Một tiếng la hoảng sợ vang lên đúng lúc lưỡi dao rạch qua cổ tay cô, mẹ Giang hốt hoảng chạy đến bên Giang Miểu Miểu, nửa quỳ xuống, ánh mắt tràn đầy đau xót mà ôm lấy bàn tay trắng nõn của con gái, giọng dịu dàng dỗ dành:

“Miểu Miểu, đừng doạ mẹ như vậy… dao rạch lên người đau lắm con à. Miểu Miểu, mình bỏ dao xuống trước có được không?”

Giang Miểu Miểu chẳng thèm để ý mẹ, mặt không chút biểu cảm nhìn thẳng về phía Giang Dữ, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, máu trên cổ tay tí tách rơi xuống sàn, đỏ đến gai mắt.

Ánh mắt mẹ Giang cũng theo đó nhìn sang, ánh lên sự chán ghét không chút che giấu. Bà ta mím môi, dường như định nói điều gì đó, nhưng vừa chạm phải ánh mắt lạnh nhạt, u ám của Giang Dữ liền bất giác rùng mình, ánh mắt vốn đầy tức giận cũng lập tức thu lại không ít.

Bà quay đầu mắng nhỏ: “Đồ thần kinh! Thật đúng là đồ thần kinh! Không biết quay về làm gì?!”

Đang nói thì Giang Miểu Miểu bỗng lại giơ dao lên cứa vào tay mình, mẹ Giang hoảng hốt ôm chặt lấy con, bàn tay run rẩy áp lên khuôn mặt nhỏ bé, trong đôi mắt hẹp dài lúc này lại lộ rõ vẻ luống cuống.

“Miểu Miểu ngoan, đừng tự làm đau mình nữa, có gì nói với mẹ, được không? Mẹ đồng ý hết, mẹ đồng ý với con mà.”

Vẫn là chiêu bài quen thuộc, Giang Miểu Miểu dùng chính sự tuyệt vọng để uy h**p, hù doạ người yêu cô ta nhất, mẹ. Giọng cô ta sắc nhọn, chói tai, vang lên giữa đêm khuya yên ắng nghe lại càng kinh người.

“Mẹ! Con muốn Giang Dữ về nhà, mình đưa anh ấy về đi được không?! Anh ấy cũng họ Giang mà, tại sao lại nói mình không phải người nhà họ Giang?”

Cô ta càng nói càng kích động. Mẹ Giang khẽ khàng dỗ dành, tay không dám buông, đáy mắt lộ rõ vẻ cẩn trọng mệt mỏi. Lâm Tầm thấy bà ta đã không khống chế nổi Giang Miểu Miểu liền bước lên giữ lấy đôi vai đang run rẩy kia.

Lâm Niệm đứng ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt. Hôm trước Giang Miểu Miểu tới tìm cô, cô đã hơi nghi ngờ, nhưng giờ thì chắc chắn rồi.

Tinh thần của Giang Miểu Miểu hoàn toàn không bình thường, thậm chí không phải vấn đề nhỏ, mà nặng đến mức khiến Giang Dữ cũng không dám nặng lời.

Trong trạng thái nửa cưỡng chế, mẹ Giang và Lâm Tầm cuối cùng cũng đưa Giang Miểu Miểu đi.

Phòng nhỏ vốn gọn gàng ấm áp giờ trở nên ngổn ngang. Tấm thảm lông bị kéo lệch một nửa, đồ thủ công và sách vở rơi vãi khắp sàn, còn lốm đốm vài giọt máu đỏ tươi đập thẳng vào mắt.

Giang Dữ cúi đầu, dưới ánh đèn, mái tóc đen rũ xuống che gần hết đôi mắt, chẳng nhìn rõ cảm xúc. Đôi vai lúc nào cũng mang theo vẻ ngang tàng kiêu ngạo giờ lại gầy guộc, bất lực.

Lâm Niệm không hiểu sao thấy xót xa. Cô rón rén lại gần, nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo Giang Dữ, mím môi, rốt cuộc không nói nổi lời nào.

Như vừa hoàn hồn, ánh mắt Giang Dữ khựng lại, hồi lâu sau mới kéo khoé môi cười giễu, giọng khẽ, nghe gần như tự giễu.

“Cô ta từ nhỏ đã vậy rồi. Hồi bé cũng vậy.”

Giờ thì dùng dao rạch cổ tay, chứ trước kia là cầm mảnh kính vỡ, cầm dao đâm loạn xạ lên người Giang Dữ.

Mà Giang mẹ với Giang Truyện Hoành thì chưa bao giờ quản. Cùng lắm nghiêm trọng mới đưa vào viện băng bó, ra ngoài lại bảo do Giang Dữ nghịch dại tự làm mình bị thương.

Ban đầu bác sĩ còn nghi có bạo hành gia đình, lén hỏi Giang Dữ khi cha mẹ nuôi không có đó. Nhưng nhìn đứa bé mặt không cảm xúc, im lặng chẳng hé một lời, bác sĩ cũng đành buông xuôi.

Cho đến tận bây giờ, trên tay cậu vẫn chi chít những vết sẹo xấu xí, đến mức chính cậu còn sợ mặc áo ngắn tay vì sợ dọa người khác.

Giọng Giang Dữ nhỏ quá, Lâm Niệm không nghe rõ. Đang định hỏi thì phát hiện cậu đã cúi xuống dọn đống hỗn độn trên bàn.

Bên ngoài, tiếng giãy giụa la hét đã im bặt, không còn Giang Miểu Miểu ầm ĩ, căn nhà nhỏ yên tĩnh lạ thường, đến cả tiếng gió lùa lá xào xạc cũng nghe thật dễ chịu.

Rèm cửa bị gió khẽ cuốn lên, cả người Giang Dữ chìm dưới quầng sáng vàng dịu. Cậu cứ lặng lẽ cúi xuống như thế, bóng dáng kéo dài trên sàn trông thật cô độc, tiêu điều.

Lâm Niệm ngẩn người một lát mới lúng túng bước tới: “Đêm khuya rồi, đừng dọn nữa. Ngày mai mình về rồi dọn.”

Giang Dữ không đáp. Mãi đến mấy phút sau, cậu mới nhíu mày ngẩng lên nhìn Lâm Niệm. Đôi mắt đen lười biếng hơi nheo lại, ánh nhìn thẳng tắp, giọng chậm rãi mang theo chút lạnh nhạt khó tả.

“Cạu dễ bị bắt nạt quá đấy, hửm?”

Lâm Niệm sững lại: “Gì cơ?”

“Giang Miểu Miểu làm loạn phòng cậu thành cái dạng này, bẩn thỉu hết cả. Tối nay tôi còn phá hỏng kế hoạch của cậu, đưa cậu đến cái nơi dơ bẩn đó, để ông bà chờ cậu lâu. Tại tôi không biết lùi bước, làm anh trai cậu cũng bực mình. Cậu không nên tức sao?”

Giọng cạu không lớn, từng từ thong thả, bình đạm, trong đêm nghe lại càng trầm thấp, có từ tính.

Khiến tim Lâm Niệm bất giác loạn nhịp. Nhận ra mình thất thần, má cô hơi nóng lên, cúi đầu khẽ lắc, giọng mềm mại.

“Mình chẳng thấy có gì đáng giận cả. Đây đâu phải lỗi của cậu, mình không cần giận. Sàn dơ thì lau lại, khuya thì chờ thêm chút, chuyện gì cũng có cách giải quyết mà, phải không?”

Nói rồi cô hơi nghiêng mặt tránh ánh mắt cậu, lí nhí bổ sung, cuối câu còn mang theo chút bướng bỉnh.

“Cậu mới biết em ngày đầu à, Giang Dữ?”

Cô nói nhỏ thôi, từng chữ rõ ràng, mà Giang Dữ lại nhìn cô rất lâu, không nghĩ ra nổi câu nào phản bác.

Đặc biệt khi nghe câu cuối, cậu như bị chọc cười, bật ra tiếng thở nhẹ bất đắc dĩ, bờ vai cũng khẽ run. Tâm trạng u ám ban nãy phút chốc tan thành mây khói.

Một lúc sau, cậu chống tay lên bàn nhìn cô, dáng vẻ lười nhác, khóe môi còn vương ý cười, cả người toát lên vẻ thong dong.

“Thằng Tôn Tề Thiên nói toạc cho cậu chuyện hôm đó à?”

“Không, chỉ tình cờ nghe được lúc tối nay.” Lâm Niệm thành thật đáp.

Giang Dữ nhướn mày, không nói nữa.

“Nhưng mà mình tin cậu, vô điều kiện.”

Lâm Niệm mỉm cười, đôi mắt cong cong, má lúm nhỏ sâu hoắm rạng rỡ dưới ánh đèn, khiến Giang Dữ nhìn mà như say.

“Cậu có thể kể cho mình nghe, mọi chuyện cậu đã trải qua. Mình sẽ nghiêm túc lắng nghe.”

Tối đó, gió rất dịu dàng. Ánh đèn vàng khiến cả căn nhà nhỏ trở nên ấm áp lạ thường.

Cô gái mặc bộ đồng phục sạch sẽ, gương mặt trắng trẻo không gợn tì vết, lưng thẳng kiêu hãnh tràn ngập sức sống, nét ngây ngô mơ mộng về tương lai hằn rõ trên khuôn mặt có chút tham vọng ấy.

Lâm Niệm cũng giống mọi cô gái ở độ tuổi này: tinh khôi, xinh đẹp. Nhưng không hiểu sao, ở cô lại có một thứ sức mạnh khó gọi thành lời.

Cô thuần khiết đến mức khiến Giang Dữ chỉ cần bước gần một chút cũng thấy như phạm tội. Ấy thế mà cô gái này lại giống con dao mềm bọc đường, cậu biết không nên lại gần, nhưng vẫn không nỡ rời đi.

“Đồ nói dối.” Giang Dữ khẽ thì thầm, khoé môi treo một nụ cười nhạt.