Cánh cửa bị đẩy mạnh, tấm rèm cửa vốn chỉ đang khẽ đung đưa theo gió cũng lập tức lay động dữ dội. Ngoài cầu thang vang lên tiếng bước chân chạy vội.
Lâm Niệm theo phản xạ nhìn về phía căn phòng tầng một đối diện, quả nhiên tấm rèm màu hồng đã bị kéo ra. Chắc hẳn Giang Miểu Miểu đã nhìn thấy Giang Dữ qua cửa sổ, thế nên mới chẳng kịp thay đồ ngủ, cứ thế xỏ nguyên dép lê mà chạy hớt hải qua đây.
Tiếng bước chân dừng lại, Lâm Tầm đứng ngoài cửa, nhíu mày, rõ ràng là không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Giang Dữ, sao anh không về nhà?! Tại sao lại một lần cũng không chịu về?!”
Giang Miểu Miểu mặt mũi đầy nước mắt, từng bước từng bước tiến lại gần bọn họ, giọng cô ta the thé, gay gắt đến mức làm đôi chim đang đậu trên cây hoè cũng hoảng sợ bay đi mất. Trong đêm khuya tĩnh lặng, tiếng cô ta càng trở nên chói tai.
Sắc mặt Giang Dữ không tốt chút nào, tựa như đang cố dằn xuống cơn giận. Đôi mắt đen sâu thẳm của cậu nặng nề, lạnh lẽo vô cùng.
“Đừng có vô lý nữa, mau về nhà đi.”
Giọng cậu trầm thấp, lạnh nhạt, lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn giữa hàng mày.
Không biết có phải bị ánh mắt đó của cậu đè ép hay không, mà Giang Miểu Miểu vừa bước đến trước mặt Giang Dữ, khí thế sắc bén ban nãy đã giảm đi rõ rệt. Cô ta hạ giọng, nói nhỏ, cuối câu còn lộ ra chút nghẹn ngào đáng thương.
“Anh đã xin lỗi chưa Giang Dữ? Tôi còn chưa tha thứ cho anh, anh dựa vào cái gì mà không chịu về nhà?”
Khoé môi Giang Dữ khẽ nhếch lên, lộ ra nét giễu cợt, cậu quay đầu đi, không nói gì. Ánh mắt sắc bén, u ám, sự bực bội giữa đôi mày càng hiện rõ.
Cô gái nhỏ trước mặt thấp hơn Lâm Niệm cả một cái đầu, đứng cạnh Giang Dữ thì lại càng gầy yếu, mỏng manh. Vành mắt cô ta đỏ hoe, giọng nói khẽ run, nghe qua đã biết là đang cố kìm nước mắt.
“Giang Dữ, anh về nhà được không? Tôi sẽ không cãi nhau với anh nữa.”
Nhận ra sắc mặt Giang Dữ đã cực kỳ khó coi, Lâm Niệm bỗng nhớ đến những lời Hoàng Mao và Tôn Tề Thiên nói trong con ngõ lúc tối. Cô không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo bản năng vẫn muốn bảo vệ Giang Dữ.
“Chuyện hôm đó, tôi nghe Tôn Tề Thiên nói rồi, rõ ràng lúc xảy ra chuyện bọn họ đang ở cùng nhau, đâu liên quan gì đến Giang Dữ? Sao cậu ấy phải xin lỗi chứ?”
Giọng nói của cô gái rất rõ ràng, đôi mắt long lanh ánh thu thuỷ ánh lên vẻ kiên định. Bỏ qua ánh nhìn cảnh cáo của Lâm Tầm, cô vẫn kiên quyết đứng về phía Giang Dữ.
Ánh đèn hắt lên mái tóc đuôi ngựa cao của Lâm Niệm, khiến vầng trán trắng trẻo càng thêm nổi bật. Đôi mắt hạnh dịu dàng của cô, chỉ khi đứng trước Giang Dữ mới trở nên sắc bén, cứng cỏi như thế.
Không gian xung quanh yên ắng đến lạ. Giang Dữ hơi khựng lại, cảm xúc bực bội ban đầu tựa như tan đi không ít, chỉ còn lại giọng nói nhẹ nhàng mà kiên cường của cô gái.
Khoé môi cậu khẽ cong, ánh mắt cũng thoáng nhu hoà, như có ý cười lẩn khuất. Cậu bỗng nhận ra, cô gái vốn luôn rụt rè này, hình như còn gan dạ hơn cả cậu tưởng.
Im lặng một lúc, Giang Dữ cúi đầu lật danh bạ, hàng mi dài dưới đôi mắt đen sâu hắt lên một tầng bóng mờ. Cậu kiên nhẫn chờ bên kia nghe máy.
“Ừ, Giang Miểu Miểu đang ở đây, nhà Lâm Niệm. Tôi đuổi cũng không đi, phiền lát nữa tới đón về.”
Cuộc gọi ngắn ngủi rồi bị cúp máy. Giọng Giang Dữ lạnh lùng, nhạt nhẽo, không mang theo chút cảm xúc nào.
“Giang Dữ! Sao anh lại bênh người ngoài?!” Đôi mắt Giang Miểu Miểu đỏ bừng, nắm chặt tay, giọng cao vút run run.
“Người ngoài?” Giang Dữ khẽ hừ lạnh, nhét điện thoại vào túi. Đôi mắt đen hờ hững quét qua Lâm Tầm đang đứng ngoài cửa.
Cậu mở rộng cửa, khoanh tay, dáng vẻ lười biếng dựa vào khung, chậm rãi nói với Giang Miểu Miểu:
“Muốn thì ngồi đây chờ vài phút nữa cho mẹ cô đến đón, không thì tự đi, chọn đi.”
“Tôi không đi!” Giang Miểu Miểu gần như khóc nấc, kéo lấy cổ áo đồng phục của Giang Dữ bằng dáng vẻ vừa đáng thương vừa năn nỉ.
“Anh, anh về nhà được không? Tôi sẽ ngoan, sẽ không làm anh giận nữa. Chuyện lần trước tôi không trách anh đâu. Tôi chỉ muốn anh về thôi.”
Đêm treo tròn vầng trăng, đen đặc và yên tĩnh. Cô gái nhỏ giờ đã chẳng còn chút kiêu ngạo nào. Từ bé đã được cha mẹ nâng như nâng trứng, giờ lại dùng dáng vẻ vừa đáng thương vừa vụng về mà níu kéo, nũng nịu.
“Giang Miểu Miểu.” Giọng Giang Dữ nhàn nhạt, cúi mắt nhìn bàn tay cô đang níu lấy áo mình.
“Tôi không phải anh trai cô. Tiền ba mẹ cô nuôi tôi, tôi đã trả gấp đôi rồi. Những chuyện trước kia sớm nên khép lại.”
Đợi cậu nói dứt câu, bàn tay đang bấu chặt áo cậu của Giang Miểu Miểu mới như mất lực mà rơi thõng xuống.
Một lúc sau, sắc mặt cô ta bỗng thay đổi. Đôi mắt đầy nước đỏ đến sưng tấy. Cô ta móc từ túi ra một con dao nhỏ chỉ to bằng bàn tay. Giữa ánh mắt kinh ngạc của tất cả, cô ta thẳng tay rạch lên cổ tay mình.