Chạm Lửa

Chương 47:



Hồi cấp ba, Lâm Tầm là kiểu thiếu niên ngạo mạn phóng khoáng, gia cảnh sung túc, tướng mạo lại thuộc hàng cực phẩm, đi đến đâu cũng có kẻ nịnh hót bám theo, chỉ mong moi được chút lợi lộc từ anh.

Khi ấy, cả trường phụ ai mà chẳng biết danh tiếng của Lâm Tầm. Không chỉ vì anh mặc hàng hiệu, đi xe sang, bước ra đường là phong quang lẫm liệt, mà quan trọng hơn cả là vì bạn gái của anh thay còn nhanh hơn thay áo. Không chỉ trong trường, mà đến mấy cô ngoài trường cũng toàn loại yêu kiều chanh sả.

Ai cũng nói Lâm Tầm là kiểu đào hoa thành tính, đi học cũng không biết tiết chế, không biết lớn lên rồi còn khổ hại bao nhiêu cô gái nữa.

Nhưng chẳng ai biết, Lâm Tầm có một tật rất lạ, anh yêu đương thì yêu, nhưng chưa từng để tâm.

Dù đối phương có xinh đẹp cỡ nào, trong mắt anh cũng như gió thoảng mây bay. Có khi chia tay rồi mà ngay cả tên người ta anh cũng chẳng nhớ nổi. Chia tay cũng toàn lý do trời ơi đất hỡi: nào là giẫm bẩn đôi giày anh mới mua, nào là chơi game gà quá làm anh mất mặt…

Nói trắng ra, là yêu lâu quá thì chán.

Sau khi chia tay, không ít cô gái đau lòng đến độ chạy đến tận nhà ông bà nội Lâm khóc lóc kể khổ. Ông bà Lâm nghe đến phát ngán, bà nội thì nhẹ nhàng khuyên răn, ông nội thì vác chổi rượt đánh nhưng chả ăn thua. Cùng lắm Lâm Tầm ngoan ngoãn vài ngày rồi đâu lại chóng đó.

Anh cứ sống trong thế giới vinh hoa lấp lánh đó, quen với việc được người khác vây quanh như sao quanh trăng, hút thuốc thì có kẻ tranh nhau châm lửa cho.

Còn Triệu Văn lúc đó thì vẫn là cô học trò ngoan ngoãn đến nói chuyện cũng không dám nói to, đeo cặp kính dày cộp, suốt ngày ôm đống tài liệu học cao như núi, miệt mài học tập.

Cô và Lâm Tầm có điểm rất giống nhau: bố mẹ đều mất vì tai nạn giao thông, chỉ còn lại bà nội tuổi đã cao sống bằng tiền lương hưu ít ỏi, cố gắng nuôi cô ăn học.

(*) Lâm Tầm là anh họ của Lâm Niệm, được bố mẹ Lâm Niệm nuôi lớn do bố mẹ ruột mất.

Thầy cô trong lớp rất quý cô, nên học bổng năm nào cũng vào tay Triệu Văn. Nhưng cũng chính vì thế mà cô thường xuyên bị bạn bè đố kỵ châm chọc. Đặc biệt là mấy đứa con nhà giàu, suốt ngày lấy hoàn cảnh nghèo khó của cô ra giễu cợt: gọi cô là đồ nghèo hèn, nói cô chẳng có lấy một cái áo tử tế mà mặc, nói học giỏi đến mấy thì ra đời cũng chẳng ai cần. Nói cô có xinh hơn nữa thì sau này cũng chỉ đi làm “gái tiếp khách”.

Lời ra tiếng vào như nước triều, suýt nữa đã dìm chết cô trong tủi nhục.

Cô vẫn nhớ như in, hôm đó Lâm Tầm vừa hút thuốc ngoài hành lang về, thấy cảnh tượng trong lớp liền vác nguyên hộp phấn ném thẳng lên đầu thằng đang mỉa mai cô.

Một tay anh đút túi quần, liếc qua lớp bằng ánh mắt chán ghét, giọng lạnh nhạt vang lên:

“Một đám con trai đi bắt nạt một đứa con gái, các cậu có biết xấu hổ không?”

“Lôi hoàn cảnh gia đình người khác ra để đùa giỡn, thứ tôi ghét nhất chính là loại người như vậy.”

Chỉ vỏn vẹn hai câu, cả lớp câm như hến.

Cả Triệu Văn cũng ngẩn ngơ tại chỗ.

Cô chưa từng nghĩ, trong lúc cô yếu đuối nhất, người đưa tay kéo cô lại, lại là kẻ mà cô khinh thường nhất, một tên công tử bột chuyên đi tán gái.

Từ đó trở đi, không còn ai dám bắt nạt Triệu Văn.

Cuộc sống cấp ba của cô lại trở về với tĩnh lặng, nhưng từ khoảnh khắc đó, cô bắt đầu chú ý đến Lâm Tầm. Cô phát hiện, tuy anh hút thuốc uống rượu, nhưng chưa từng nặng lời với bạn bè, còn hay cau mày nhắc nhở mấy đứa nhỏ trong trường tránh xa mấy thói xấu.

Cô phát hiện, tuy bạn gái anh nhiều như lá mùa thu, nhưng anh chưa bao giờ động tay động chân với ai, chia tay rồi cũng không ai nói xấu anh một lời.

Cô thấy anh sống rất có nghĩa khí, bạn bè từng giúp anh việc nhỏ anh đều nhớ kỹ, rồi trả lại gấp mười.

Cô từng thấy anh kính trọng ông bà thế nào, thấy anh ôm đứa em gái nhỏ, trong mắt dịu dàng đến độ làm người ta ngẩn ngơ.

Dần dần, Triệu Văn cảm thấy anh như phát sáng, dù ở giữa hàng trăm học sinh mặc đồng phục, cô cũng có thể nhận ra anh ngay từ cái liếc mắt đầu tiên.

Cô bắt đầu để ý anh đổi bạn gái như thế nào, bắt đầu quan tâm đến thứ hạng của anh trong bảng điểm. Mặc dù lần nào cũng lẹt đẹt top cuối.

Đêm khuya sau mỗi buổi học, Triệu Văn nằm trên giường âm thầm tính điểm chuẩn đại học, lần đầu tiên cô cảm thấy hồi hộp đến thế, đến mức phải lấy máy tính ra bấm từng điểm một.

Cô bắt đầu soi gương, để ý dáng người của mình mỗi khi tắm, rồi lại xấu hổ cúi đầu, bởi cô nhớ, bạn gái của Lâm Tầm ai nấy đều thân hình nóng bỏng.

Cô học cách ăn mặc tươm tất hơn, không phô trương nhưng chỉnh chu. Cả người dường như cũng toát ra khí chất khác biệt.

Lâm Tầm để mắt đến cô, là nhờ những buổi học phụ đạo mà cô lặng lẽ làm giúp anh, là lần thầy giáo đứng lớp khen cậu tiến bộ khiến anh bất ngờ, quay lại nhìn cô bằng ánh mắt ngơ ngác.

Nhưng ngay đêm đó, cô lại nhận được một câu làm cô tổn thương tận đáy lòng.

Lâm Tầm nói: “Ánh mắt mỗi lần cậu nhìn tôi, tôi không mù, tôi thấy hết. Đừng thích tôi nữa, cậu ngoan quá, chúng ta không hợp.”

Một câu gọn lỏn, không thừa không thiếu, như một nhát dao cắt đứt mọi hy vọng.

Cô kiềm nước mắt lại, trách bản thân dại dột, từ đó không dám nhìn Lâm Tầm thêm lần nào nữa.

Thế nhưng duyên phận vốn không có đạo lý.

Trường lập nhóm học kèm, học sinh đứng đầu lớp là Triệu Văn thì được xếp làm “giáo viên tại gia” cho học sinh đứng cuối, Lâm Tầm.

Cô nghiêm túc nhận trách nhiệm kèm cặp. Mỗi tối đều đến nhà Lâm Tầm phụ đạo. Dù anh không muốn, nhưng bà nội thì rất hoan nghênh, hôm nào cũng nấu một bàn đồ ăn chờ cô tới.

Cô bé Lâm Niệm lúc đó mới học tiểu học, cột tóc hai bên như hai cái bánh bao nhỏ, suốt ngày hỏi chị Triệu học thế nào để giỏi như chị, để còn đuổi kịp tên “Giang đáng ghét không chịu chờ người ta” kia.

Chắc vì qua lại nhiều nên Lâm Tầm dần có cảm tình, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.

Đến khi hai người chính thức yêu rồi chia tay, Lâm Tầm cũng chưa từng nghĩ rằng Triệu Văn lại yêu anh đến mức đó, vì anh mà từ bỏ công việc lương cao nơi thành phố lớn, chạy về thị trấn nhỏ này làm giáo viên cấp ba.



Lúc này, Lâm Tầm đang một mình ngồi bên giường, mắt dán lên những tán cây lay động ngoài cửa sổ.

Cậu nghiêng đầu liếc Lâm Niệm một cái: “Nói đi, muốn nói gì?”

“Vậy em nói thẳng luôn nhé,” Lâm Niệm đến ngồi bên cạnh, cùng nhìn ra ngoài, “Anh, em thấy… anh rất thích chị Văn Văn, đúng không?”

Lâm Tầm im lặng không phản bác.

Một lúc lâu sau, anh mới nói khẽ: “Em nghĩ vậy là vì sao?”

“Vì em từng thấy những cô bạn gái trước của anh, ánh mắt anh nhìn chị Văn hoàn toàn không giống vậy. Hơn nữa chị ấy cũng rất thích anh, không thì sao suốt ngày hỏi em về anh, còn đòi số điện thoại của anh nữa.”

Nói đến đây, Lâm Niệm nhăn mày khẽ lườm, “Nghe bảo anh còn chặn cả WeChat của chị ấy? Gì vậy? Đàn ông mà đi chặn con gái, mất mặt thật, em khinh.”

Lâm Tầm bị chọc cười, bèn nhéo mặt em gái một cái: “Con nít ranh mà bày đặt phân tích, hiểu cái gì?”

“Hiểu chứ bộ! Với lại em cũng trưởng thành rồi mà!”

“Trưởng thành thì không phải con nít nữa à?”

Lâm Tầm liếc cô một cái rồi lại quay đầu đi, giọng thấp thấp: “Hôm sinh nhật em vẫn còn trong viện đấy, phải làm lại bù vào. Hay để anh bao phòng riêng ở nhà hàng trung tâm, rủ vài người bạn.”

“Không phải trọng điểm.” Lâm Niệm lập tức cắt ngang. “Anh, chị Văn lớn tuổi rồi. Anh định bắt chị ấy đợi đến bao giờ nữa? Đàn ông các anh lúc nào cũng nói ‘không muốn liên lụy’, mà có khi người ta lại thấy khổ cùng nhau cũng là hạnh phúc đó? Không thì chị ấy bỏ công việc ngon ở thành phố, chạy về thị trấn tìm anh làm gì?”

Cô nhớ có lần vào phòng giáo viên, thấy chị Văn ngồi ngẩn người với cây bút trong tay, chính là cây bút ba mua từ nước ngoài tặng Lâm Tầm năm anh học lớp 10, đến giờ vẫn đáng giá không ít.

Hồi ấy Lâm Tầm tiêu tiền không cần nghĩ, tặng quà như nước, chắc giờ chẳng nhớ nổi nữa. Vậy mà Triệu Văn lại giữ nó như vật báu.

“Trốn tránh không giải quyết được gì đâu anh. Em nghe bà nội chị Văn gọi điện giục cưới, còn giới thiệu bạn trai mới để chị ấy đi xem mặt hè này.”

Lâm Tầm nghe đến đó, sống lưng liền cứng đờ.

Sống chung mười mấy năm, Lâm Niệm hiểu anh mình.

Từ sau khi chia tay Triệu Văn, anh không quen ai nữa, thậm chí tin đồn cũng không có. Chính đêm trước khi đăng ký nguyện vọng đại học, cũng là hôm chia tay, Lâm Tầm uống đến không biết trời đất. Về đến nhà là ngồi khóc, nước mắt rơi không ngớt.

Bà nội hoảng hốt hỏi, anh không nói gì, chỉ lặp đi lặp lại một câu, giọng nghẹn ngào run rẩy: “Anh thua rồi, là anh thua rồi.”

Ai biết anh thua gì?

Từ đó trở đi, Lâm Tầm như biến thành người khác, bắt đầu học cách tiếp quản việc nhà, cách làm việc vặt, đoạn tuyệt với đám bạn hư. Mỗi năm Triệu Văn đều gọi, anh chưa từng bắt máy.

Nhưng Lâm Niệm biết, anh mình vẫn yêu chị ấy, có điều anh giấu không khéo bằng tưởng tượng.

Không khí trầm lặng một lúc, Lâm Tầm mới thấp giọng hỏi:

“Vậy cô ấy đồng ý đi xem mặt rồi à?”

Lâm Niệm lắc đầu: “Em không biết. Nhưng anh có thể hỏi mà. Lỡ chị ấy thật sự thấy đối phương tốt, vậy chẳng phải anh không còn cơ hội nữa à?”

Cô còn cố tình nhấn mạnh: “Không ai đợi một người cả đời đâu, đúng không?”

Lâm Tầm nhếch môi cười, giễu cợt chính mình:

“Phân tích ra trò ghê, nghe như có kinh nghiệm yêu đương dày dạn lắm.”

Nhưng nói xong lại sực nhớ gì đó, nét mặt chợt tối đi, nheo mắt nhìn cô.

“Em vừa nói… mấy người con trai các anh là sao? Ý là sao?”

Lâm Niệm sững người, rồi bối rối cười trừ, thân mật ôm tay anh: “Anh ơi, em nhờ anh một chuyện nha~”

Lâm Tầm lập tức cảnh giác: “Biết ngay là không có ý tốt. Nói đi.”

“Em muốn hè này lên thị trấn B chơi, được không?”

“Thị trấn B?” Lâm Tầm cau mày, “Đi làm gì? Không phải danh lam thắng cảnh gì. Bao nhiêu người đi? Mỗi con gái đi không an toàn đâu.”

Lâm Niệm cụp mắt, do dự một lúc mới nói:

“Không đi với bạn học, em muốn đi với Giang Dữ.”

Không khí lập tức đông cứng.

Lâm Tầm nheo mắt, giọng lạnh như băng: “Em vừa nói gì?”

Lâm Niệm càng thêm chột dạ, lí nhí: “Thị trấn B là quê cũ của Giang Dữ. Hè này anh ấy hứa với chú Giang sẽ về. Em muốn đi cùng.”

“Không được.” Lâm Tầm dứt khoát.

“Vì sao?!” Lâm Niệm sốt ruột, “Giang Dữ lợi hại lắm, có thể bảo vệ em mà!”

“Bảo vệ?” Lâm Tầm nhếch môi cười lạnh, “Tự mình còn bảo vệ không xong thì bảo vệ ai?”

“Anh ấy không còn đánh nhau nữa rồi! Anh ấy bị thương là vì em mà!”

“Em đúng là không thấy quan tài không đổ lệ. Ở đây bảo vệ được, về thị trấn B thì sao? Ba cậu ta vào tù thế nào em biết rõ mà?! Giết vợ mình đó! Một nhà như vậy còn mong chờ gì?! Đừng nói là Giang Dữ có di truyền, có khi cả nhà đang tính dắt con thỏ ngốc như em vào hang sói, đến lúc bị ăn sạch còn chẳng hay!”

Lâm Tầm giận đến mất kiểm soát, lời nói sắc như dao.

Lâm Niệm nghe xong cũng ấm ức, cãi lại không kém: “Giang Dữ không phải như anh nói! Anh ấy sẽ không lừa em!”

“Em lấy gì đảm bảo cậu ta không lừa em?!”

“Vì anh ấy là bạn trai em! Bạn trai em sao lại lừa em được?!”

Cô vừa buột miệng xong mới hoảng hốt bịt miệng.

Đáng tiếc đã muộn.

Lâm Tầm sững sờ đứng đó, ánh mắt dần hiện rõ lửa giận.

“Em vừa nói ai là bạn trai em?!”

Lâm Niệm lúc này nào dám lên tiếng, chỉ biết cúi đầu khẽ khàng mân mê ngón tay, bộ dáng rõ ràng là đang chột dạ.

“Được lắm, Giang Dữ giỏi thật đấy, dám dụ dỗ cả trẻ vị thành niên!”

Lâm Tầm tức đến phát điên, tiện tay vơ lấy chìa khóa trên tủ giày rồi xông thẳng ra cửa.

Cửa vừa bật mở, Lâm Niệm đã dùng hết sức kéo lại, mặt đầy hốt hoảng: “Không phải đâu! Anh định đi đâu vậy?”

“Còn đi đâu nữa?!” Lâm Tầm nghiến răng: “Tìm thằng nhóc đó hỏi cho ra lẽ xem nó đã cho em uống loại mê dược gì?!”

Vừa dứt lời, anh liền hùng hổ định lao ra ngoài, nhưng Lâm Niệm nhanh tay chặn ngay trước cửa, rầm một tiếng đóng cửa lại, rồi dựa lưng lên, ánh mắt nghiêm túc.

“Anh! Em là người trưởng thành rồi! Em biết rõ mình đang làm gì!”

“Trưởng thành thì sao? Em—”

Anh chưa kịp nói xong đã bị cô ngắt lời.

“Đợi đã, anh nghe em nói hết đã.”

Cô hít sâu một hơi, đem hết thảy những điều chôn giấu trong lòng bấy lâu nay nói ra một cách thẳng thắn, không hề né tránh.

“Anh à, em thật sự rất thích Giang Dữ. Không phải kiểu rung động mơ hồ tuổi mới lớn, mà là khi biết sẽ quay lại đây, người đầu tiên em nghĩ đến chính là anh ấy.”

“Anh ấy thật sự rất tốt. Anh ấy thông minh, những bài em không hiểu, anh ấy sẽ tự tìm hiểu rồi giảng cho em. Anh ấy viết chữ rất đẹp, còn gọt trái cây thành từng miếng nhỏ cho em ăn. Em muốn ăn bánh ngọt, dù có phải đi mấy tiệm liền anh ấy cũng chịu khó mua về, ngoài miệng thì còn bướng bỉnh nói là tiện tay, không thích nên mới đưa cho em ăn.”

“Anh ấy hát cũng hay nữa, nhưng chẳng ai để ý, cũng chẳng ai muốn để ý.”

“Em không hiểu vì sao, rõ ràng anh ấy có rất nhiều điểm tốt, mà sao mọi người lại chẳng thấy gì cả.”

“Trước đây em không rõ thế nào là thích, nhưng bây giờ em chỉ muốn bảo vệ anh ấy, không muốn để ai ức h**p anh ấy. Thấy anh ấy buồn, em cũng sẽ buồn. Cho nên lúc mọi người đối xử không tốt với anh ấy, em thật sự không cố tình giận dỗi, mà là em không muốn nói chuyện với những người đã khiến anh ấy đau lòng.”

Giọng cô không lớn, nhưng từng lời từng chữ đều rất rõ ràng, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng không thể che giấu.

Lâm Tầm ngây người nhìn cô, một lát sau mới dần bình tĩnh lại. Anh khẽ cười, nụ cười mang chút chua xót: “Vậy là thích nó từ khi còn bé rồi à? Thích đến mức quan trọng hơn cả anh trai luôn sao?”

Lâm Niệm vội vàng lắc đầu giải thích: “Không phải vậy! Anh là người thân nhất của em, còn anh ấy là người em thích nhất.”

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Niệm luôn là cô bé khiến người ta thương mến.

Lúc mới về thị trấn, cô chỉ mới ba bốn tuổi, cột hai chùm tóc con, má phúng phính, miệng nhỏ xíu lúc nào cũng cười tít.

Lúc ấy Lâm Tầm còn là học sinh tiểu học, vốn là bảo bối trong tay ông bà nội, tự nhiên xuất hiện một “bánh bao nhỏ” đến chia sẻ tình thương, anh từng giận dỗi mấy ngày liền.

Thế nhưng chưa đến hai ngày, Lâm Tầm đã mê mẩn cái giọng nói mềm oặt ngọt ngào của em gái nhỏ, đi đâu cũng dắt cô theo khoe: “Đây là em gái tôi đó.”

Hôm bố mẹ mất, Lâm Tầm ngồi khóc mãi trong sân, ai cũng không dám đến gần an ủi.

Chỉ có Lâm Niệm, dùng đôi tay bé xíu của mình lau nước mắt cho anh, anh khóc bao lâu thì cô ngồi với anh bấy lâu.

Với Lâm Tầm, Lâm Niệm là phần mềm mại nhất trong trái tim anh.

Đám bạn thân năm xưa ai cũng biết, Lâm Tầm là “anh trai quốc dân” chính hiệu, ở thị trấn này, chẳng ai dám động đến cô em gái bé nhỏ của anh.

Thấy anh mãi không lên tiếng, Lâm Niệm càng sốt ruột, dè dặt hỏi thử: “Vậy em có thể đi thị trấn B với Giang Dữ không?”

Lâm Tầm liếc cô một cái, nhướng mày: “Chưa từng về nhà ra mắt mà đã đòi dắt con gái nhà người ta đi, cái thằng nhóc đó biết lễ phép không đấy?”

Lâm Niệm chớp chớp mắt, mãi mới hiểu ý, khuôn mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Cô nhào tới khoác lấy tay anh trai, nịnh nọt hết sức:

“Em biết mà, anh là người hiểu chuyện nhất thế gian, anh là anh trai tốt nhất của em!”

“Thôi đi thôi đi.” Mặt Lâm Tầm vẫn khó coi: “Anh nói đồng ý thì được gì? Quan trọng vẫn là ý của mẹ em.”