Chạm Lửa

Chương 48: Nhà họ Triệu



Giang Dữ hồi phục rất nhanh, tối trước ngày lên đường, Lâm Niệm tạm thời kéo anh về nhà bà nội cô.

Không biết có phải ảo giác không, mà suốt bữa cơm, ánh mắt cả nhà nhìn anh đều có chút kỳ quái và khó tả, khiến Giang Dữ ngồi ăn cũng không yên nổi.

Lâm Tầm mặt mày đen sì, ánh mắt như muốn đốt cháy anh thành tro, nếu không nhờ bà nội Lâm ngồi giữa can ngăn, có lẽ anh đã nhào qua mà xử đẹp rồi.

Chuyện Giang Dữ quay lại thị trấn B, phía nhà họ Triệu dường như vô cùng quan tâm. Trời còn chưa sáng, Triệu Minh Triết đã đứng ngoài cổng nhà Lâm Niệm, dáo dác ngóng vào.

Đây là lần đầu tiên Lâm Niệm gặp bố ruột của Giang Dữ.

Ông ta ăn mặc rất nhã nhặn, cả người đóng vest, thắt cà vạt ngay ngắn, dáng vẻ từ xa nhìn lại giống hệt Triệu Mặc Bình như cùng đúc ra từ một khuôn.

Lâm Niệm vô thức căng thẳng, đứng bên cạnh Giang Dữ, câu chào hỏi cũng nói lắp bắp.

“Cháu chào chú Triệu ạ.”

Triệu Minh Triết mỉm cười đáp lại: “Cháu là Lâm Niệm đúng không? Trước giờ nghe nói cháu rất chăm sóc Tiểu Dữ, thật không biết nên cảm ơn thế nào mới phải.”

“Không cần khách sáo đâu ạ, gọi cháu là Niệm Niệm là được rồi.” Lâm Niệm liên tục xua tay.

Giang Dữ thì từ đầu đến cuối mặt lạnh như tiền, nhất là khi đối mặt với Triệu Minh Triết, bầu không khí quanh người anh gần như đóng băng, lạnh đến mức người ngoài cũng cảm nhận được.

Triệu Minh Triết cũng để ý, nhưng dường như đã quen với kiểu này, chẳng mảy may bận tâm. Ông ta nhẹ nhàng mở cửa xe sau, vẫn giữ nụ cười ôn hòa.

“Vậy nhé, gọi cháu là Niệm Niệm được chứ? Mới nãy anh cháu có dặn, nói cả nhà đều gọi cháu như vậy. Những thứ cần dùng ông nội Tiểu Dữ đã chuẩn bị sẵn hết rồi, cháu cứ yên tâm.”

Lâm Niệm vừa gật đầu, tay phải đã bị ai đó kéo chặt lấy, lôi về phía cửa xe bên kia.

“Được rồi, khỏi lằng nhằng, đi sớm về sớm.”

Giọng Giang Dữ rất nhỏ, lạnh nhạt như không để tâm, thậm chí không buồn nhìn Triệu Minh Triết lấy một cái.

Anh mở cửa bên kia, tay còn cẩn thận đỡ lên khung xe như sợ cô đụng đầu, ánh mắt rũ xuống, giọng nhàn nhạt ra hiệu.

“Lên xe đi.”

Lâm Niệm chớp mắt nhìn anh, không hiểu tại sao Triệu Minh Triết đã mở sẵn cửa xe, anh còn cố tình vòng qua bên này mở thêm một cửa khác.

Kiểu phản nghịch trẻ con, làm việc có phần thiệt mình chẳng lợi ai thế này, cô đúng là lần đầu thấy ở Giang Dữ.

“Sao vậy?”

Giang Dữ vẫn chống tay lên nóc xe, khóe môi khẽ nhếch như cười mà chẳng cười, hàng mi dài phủ xuống che khuất ánh mắt.

Anh cúi sát lại, áp lực tỏa ra lập tức đè đến gần, giọng trầm thấp mang theo sự trêu chọc.

“Đứng đực ở đây là đợi anh bế lên à?”

Giọng trầm quyến rũ cộng thêm đôi mắt biết nói, khiến tim Lâm Niệm cứ thế mà nhảy loạn. Cô đỏ bừng mặt, vội chui vào trong xe, lầm bầm phản bác.

“Làm gì có, anh đừng nói bậy.”

Giang Dữ khẽ cười, vai khẽ rung lên, rồi cũng lên xe theo.

Cửa xe “cạch” một tiếng khép lại, để lại Triệu Minh Triết đứng ngây ra đó, một lúc lâu mới thở dài, lặng lẽ đóng lại cửa xe bên mình.

Hành trình kéo dài bốn tiếng đồng hồ, Lâm Niệm bị xóc xe đến mệt mỏi, chẳng biết ngủ thiếp đi từ khi nào.

Đến khi tỉnh lại, xe đã đỗ dưới một gốc đa cổ thụ lớn, trong xe tối om, ghế lái phía trước trống trơn.

Lâm Niệm dụi mắt, đầu còn lơ mơ. Cô vẫn tựa vào vai Giang Dữ, trên người còn đắp áo khoác nam giới. Khi cô khẽ ngồi thẳng dậy, áo khoác theo đó trượt xuống.

“Chú Triệu đâu rồi?” Giọng cô vẫn còn ngái ngủ.

“Xuống xe rồi, đến nơi rồi.”

Giang Dữ nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi cong cong, ngón tay vuốt mấy sợi tóc rối bên má cô ra sau tai, ngón tay nhẹ chạm vào làn da mềm mại.

“Nhìn này, ngủ đến mặt in cả dấu, ngốc thật.”

Lâm Niệm hơi ngẩn người, vội nhìn quanh mới nhận ra trời đã tối hẳn.

Xe đậu trong một khu vườn nhỏ xanh mướt, phía trước là căn biệt thự ba tầng sơn trắng nổi bật.

“Chúng ta đến lâu chưa? Sao anh không gọi em dậy?”

Cô luống cuống tháo dây an toàn, vội vã chỉnh lại tóc tai quần áo trước gương.

“Chết rồi chết rồi, chắc chắn để lại ấn tượng xấu với ông bà anh rồi. Nhìn em thế này có gọn gàng chưa? Vết hằn trên mặt sao giờ?”

Hiếm khi Lâm Niệm nói dồn dập như vậy, rõ ràng đang rất lo lắng.

Giang Dữ bỗng thấy buồn cười, nghiêng người kéo cô vào lòng.

Khoảng cách bỗng rút ngắn chỉ còn một tấc, đến cả nhịp tim cũng đập hòa vào nhau.

Anh ôm nhẹ eo cô, cổ họng khẽ chuyển động, đôi mắt đen sâu thẳm bị tóc mái rũ xuống che mờ.

“Không sợ à?”

Giọng trầm khàn sát bên tai khiến Lâm Niệm tim đập loạn nhịp. Cô chớp mắt, khó hiểu.

“Sợ gì cơ?”

“Triệu Minh Triết là tội phạm giết người.”

Anh cúi sát, giọng ép xuống cực thấp, hơi thở nóng hổi phả bên tai cô như thiêu đốt.

Lâm Niệm lắc đầu, ánh mắt trầm tĩnh đối diện anh.

“Nhưng em tin anh sẽ bảo vệ em. Đúng không?”

Im lặng vài giây, Giang Dữ khẽ cười, cười rất nhẹ nhưng khản đặc, từ đáy mắt dần lan ra môi.

Anh cúi đầu, bàn tay nâng cằm cô, đôi môi lạnh áp lên khóe môi cô.

Nụ hôn dịu dàng mà sâu lắng, tình cảm, khát khao, tất cả hòa quyện trong màn đêm.

Mãi đến khi cửa kính bị gõ nhẹ, Lâm Niệm mới hoảng hốt đẩy anh ra.

Giang Dữ nhíu mày, hạ kính xe xuống.

Triệu Minh Triết vẫn cười hiền, hỏi: “Cơm nước chuẩn bị xong rồi, Niệm Niệm tỉnh chưa?”

Ánh mắt ông ta rơi xuống gương mặt đỏ ửng của Lâm Niệm, hơi sửng sốt: “Không khỏe à? Mặt sao đỏ vậy? Hay trong xe nóng quá?”

Lâm Niệm xấu hổ cúi đầu, càng thêm lúng túng. Giang Dữ cắt ngang, giọng nhạt hẳn:

“Chúng tôi sẽ vào ngay, phiền ông rồi.”

Lạnh nhạt, xa cách, từng câu từng chữ đều cự tuyệt rõ ràng.

Triệu Minh Triết khựng lại, rồi chỉ gật đầu cười: “Ông bà biết con về mừng lắm, giục mãi, bố mới ra gọi hai đứa vào.”

Ông ta vẫn điềm đạm hòa nhã, mặc kệ Giang Dữ lạnh lùng cỡ nào, không hề nổi nóng.

Lâm Niệm trong lòng khó chịu lạ thường. Trước khi gặp Triệu Minh Triết, cô không tài nào hình dung nổi một người đàn ông lịch sự thế này lại từng vào tù vì giết người.

Mà sau khi gặp rồi… cô càng thấy khó tin hơn.

Nhà họ Triệu rất rộng, gara sau nhà toàn xe sang, vườn sau có hồ bơi, diện tích phải tới bảy tám trăm mét vuông.

Vừa bước vào sảnh chính, phong cách bài trí xa hoa đập thẳng vào mắt: tranh thư pháp, điêu khắc nghệ thuật khắp bốn phía, đâu đó còn vang lên tiếng đàn piano du dương.

Sáu, bảy người đang ngồi ở phòng khách, vừa thấy cửa mở liền nhao nhao nhìn về phía đó.

Giây phút Giang Dữ đẩy cửa vào, một bà lão ăn mặc quý phái nhìn sững một lúc, sau đó òa khóc thành tiếng.

Bà dựa hẳn vào vai ông lão chống gậy bên cạnh, nước mắt tuôn không dứt.

“Đừng khóc nữa mà, đừng khóc, Tiểu Dữ nó về rồi còn gì.”

Ông lão cất giọng khàn khàn an ủi vợ, trong mắt cũng hoe đỏ.

Triệu Minh Triết bước lên, nhẹ giọng: “Ba, mẹ, đã nói Tiểu Dữ về thì đừng khóc nữa kẻo dọa cháu, sao lại thế này?”

Bà Triệu cố nuốt nước mắt, gượng cười, bước tới trước mặt Giang Dữ.

Bà định dang tay ôm cháu, rồi lại rụt lại, ánh mắt tiếc nuối.

“Tiểu Dữ lớn thế này rồi, đẹp trai lắm, bà nội suýt không nhận ra.”

Giang Dữ hiếm hoi lễ phép gọi một tiếng “Bà nội.”

Anh vẫn nắm tay Lâm Niệm, thần sắc căng thẳng.

Giọng nói vang lên trong trẻo, từ tốn, gột sạch hết gai góc thường ngày, đúng với tuổi của anh, thẳng thắn và rạng rỡ.

Bà Triệu như sững người, mắt lại đỏ lên lần nữa, may mà Triệu Minh Triết chen ngang:

“Mẹ, hay mẹ lên lầu nghỉ chút, gọi Hòa Hòa xuống luôn, anh nó về rồi, sắp ăn cơm.”

Bà Triệu lưu luyến gật đầu, lưng còn ngoái nhìn cháu không rời.

“‘Hòa Hòa’? Là Triệu Hòa à?” Giang Dữ đột nhiên mở miệng, bàn tay siết Lâm Niệm mạnh hơn.

Lâm Niệm ngẩng lên nhìn anh, có phần lo lắng.

“Giang Dữ…”

Ánh mắt anh lại dịu xuống, cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng: “Không sao, đừng sợ, anh không sao.”

Triệu lão gia và Triệu Minh Triết nhìn nhau, cuối cùng cũng gật đầu thở dài.

“Vậy là con nhỏ đó chưa chết?”

Giọng Giang Dữ trầm hẳn, hơi thở cũng nặng nề, ánh mắt lạnh băng nhìn hai người họ.

Chưa kịp ai đáp, tiếng bước chân vang lên từ tầng trên.

Một cô gái nhỏ mặc váy hoa bước xuống, Lâm Niệm nhận ra thương hiệu đó, lúc học ở thị trấn A, cô bạn giàu nhất lớp cũng có một chiếc gần giống.

Chỉ là mẫu mã và chất liệu rõ ràng chẳng thể sánh bằng chiếc trên người Triệu Hòa.

Triệu Hòa mặt đầy kiêu ngạo, tay xách đàn violin, tay còn lại khoác lấy bà nội, phía sau là Triệu Mặc Bình lịch thiệp như cũ.

Lâm Niệm bỗng có linh cảm chẳng lành. Cô ngẩng đầu nhìn Giang Dữ, sắc mặt anh quả nhiên càng lúc càng lạnh.

“Tiểu Hòa, mau chào anh đi, xa nhau nhiều năm, chắc quên mặt rồi chứ gì. Không sao, sau này còn nhiều cơ hội gặp gỡ.”

Bà Triệu hồ hởi đẩy Triệu Hòa lên phía trước, không thấy ánh mắt xa cách của Giang Dữ.

Ban đầu bước chân Triệu Hòa còn nhẹ nhàng, càng gần Giang Dữ càng run rẩy.

Cô bé từng được dặn kỹ: “Anh sẽ về.” Cô mong ngóng mãi, còn đem đàn đến diễn tấu cho anh.

Cô rón rén kéo tay áo Giang Dữ, nhưng anh lập tức hất ra.

Ánh mắt u tối quét quanh căn phòng, bỗng anh bật cười khẩy.

“Hay thật đấy, cả nhà rủ nhau bày trò gạt tôi về à?”

“Tiểu Dữ, đừng giận mà. Ông bà nội thật sự rất nhớ cháu, ba cháu đi tìm cháu bao nhiêu lần, cháu đều không chịu về, nên cả nhà mới nghĩ cách…”

Triệu phu nhân sợ hãi, nước mắt rơi lã chã. Bà lo chỉ cần lỡ lời, Giang Dữ lại biến mất.

“Phải đó, Tiểu Dữ… ông bà cũng chẳng sống bao lâu nữa, chỉ mong được gặp cháu lần cuối. Ông tìm cháu cả nửa đời người, đủ mọi cách mà không ra, chỉ muốn gặp cháu lần cuối thôi.”

Lời hai người già run rẩy, đau lòng. Cả căn phòng nặng nề u ám, sống mũi Lâm Niệm cũng cay xè.

Cô không hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng qua bàn tay lạnh ngắt đang siết chặt lấy tay mình, cô cảm nhận được: Giang Dữ đang rất tức giận.

Anh khẽ run lên.

“Tôi đã nói với Triệu Minh Triết là tôi sẽ tự về.” Giang Dữ hạ giọng, kìm nén cơn giận.

Ánh mắt anh chuyển sang Triệu Mặc Bình, băng giá như vực sâu, gằn từng chữ:

“Thế tại sao còn phải bắt cóc Lâm Niệm?! Tại sao phải hại một người vô tội?!”

Thì ra người thật sự khiến Lâm Niệm bị thương, không phải Triệu Mặc Bình, mà chính là Triệu Minh Triết và ông bà nội kia.

Là những người mà Giang Dữ, trên danh nghĩa, gọi là gia đình.

Bọn họ biết điểm yếu của anh là Lâm Niệm, nên dùng cô làm mồi để ép anh trở về.

Nhưng sau này thì sao? Nếu Giang Dữ không nghe lời, liệu họ còn làm gì với cô nữa?

Lâm Niệm dường như đã hiểu rõ sự thật. Cô khẽ níu tay áo anh, nhỏ giọng.

“Em không sao thật mà. Em không để tâm.”

“Nhưng mà, anh để tâm.”

Giang Dữ khàn giọng đáp lại, cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nắm tay, kéo về phía cửa.

“Niệm Niệm, mình về nhà.”