Chạm Lửa

Chương 8:



Lâm Niệm là kiểu con gái từ nhỏ đã được cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay. Gia thế tốt, ngoại hình đẹp, mới bảy tuổi đã đứng trên sân khấu rực rỡ biểu diễn ballet.

Ai cũng nói, cô có tương lai rực rỡ, tỏa sáng chói lóa, sau này nhất định sẽ được ai đó dùng cả đời để yêu thương.

Còn Giang Dữ thì không như vậy.

Cậu giống như cỏ dại mọc lên từ khe nứt hố sâu, hoang dại lớn lên, đôi mắt đen thẳm lúc nào cũng lạnh lùng kiêu ngạo, như mang theo ngàn tầng băng giá.

Sau khi đến thị trấn nhỏ này, ai ai cũng biết cha cậu là một tên khốn nạn giết vợ bỏ con. Mà trớ trêu thay, Giang Dữ lại mang vẻ ngoài, tính cách và cả khí chất hung hăng y như người đàn ông đó.

Bọn con trai trong thị trấn tự cho mình là chính nghĩa, bắt đầu kéo bè kết phái bắt nạt, sỉ nhục cậu. Chúng không chỉ cướp hết tiền ăn của Giang Dữ mà còn khắc những vết sẹo kinh khủng lên người cậu, chẳng buông tha cả lời lẽ cay nghiệt.

Niềm kiêu hãnh thuở đầu bị dập tắt không thương tiếc. Dù cậu đã gắng gượng thế nào cũng không thoát nổi cái nhà tù vô hình trong tâm trí mình.

Thế nhưng, thuở ấy, Giang Dữ vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện buông bỏ. Bởi cậu còn có Lâm Niệm, cô bé đuôi nhỏ ngoan cố bám theo cậu dù cậu có dữ dằn đến đâu cũng không thể đuổi đi được.

Cho đến mùa đông năm đó, cái ngày cô rời đi không một lời từ biệt, tất cả tín niệm mà cậu gắng gượng bao lâu phút chốc sụp đổ hoàn toàn.

Giang Dữ có một cô em gái nhỏ hơn cậu bốn tuổi tên là Giang Miểu Miểu, là con ruột của cha mẹ nuôi. Cô bé được nuông chiều từ nhỏ, đi đứng trong nhà còn ngạo nghễ như công chúa.

Có lẽ vì cảm giác ưu việt bẩm sinh, cô bé luôn xem thường “người anh” đột nhiên xuất hiện này, nói năng trịch thượng, hống hách.

Giang Dữ chưa bao giờ so đo. Khi còn nhỏ, cậu chỉ lặng lẽ hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc em gái do cha mẹ nuôi giao phó. Cậu biết mình mang ơn họ, nếu không có họ, cậu sớm đã không sống nổi.

Đêm Lâm Niệm rời đi, hàng ngô đồng hai bên đường phủ tuyết trắng xóa, từng hạt mưa lạnh buốt hòa lẫn cùng băng đá, gió vừa thổi qua là lạnh tê tái.

Cả thị trấn đều ấm áp bên lò sưởi, chỉ có một mình Giang Dữ đứng trơ trọi dưới lầu nhà cô, nơi họ từng hẹn gặp.

Tuyết mưa rơi xối xả, ướt đẫm cả người cậu, ánh mắt đen sâu nặng trĩu, tay cầm theo tập công thức toán học mà cậu đã hứa chép hộ Lâm Niệm.

Cậu nghĩ, nếu tối nay cô đến, cậu sẽ nói với cô rằng: thật ra cậu không ghét cô. Rằng họ có thể cùng nhau vào một trường cấp ba.

Nếu cô muốn, họ có thể rời khỏi thị trấn này, đến một nơi thật xa. Nếu cô không muốn, cậu cũng sẵn sàng vì cô mà ở lại.

Cậu muốn nói cho cô biết: thật ra cô không hề ngốc, dù cô đi chậm đến đâu, cậu cũng bằng lòng chờ đợi. Họ có thể cùng nhau từ từ tiến bước.

Nhưng đêm đó, khi Lâm Tầm và đám người phát hiện ra Giang Dữ thì cậu đã ướt sũng, lạc lõng, thất hồn lạc vía đứng đó. Chúng xúm lại cướp sạch tiền, mỉa mai cậu là “cóc ghẻ mà mơ ăn thịt thiên nga”, nói rằng Lâm Niệm sẽ không bao giờ trở lại nữa, bảo cậu nên từ bỏ đi.

Giang Dữ không phản kháng như mọi lần, mặc cho những lời nhục mạ như mưa đá táp vào người, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà Lâm Niệm, tay siết chặt viên kẹo mà cô để lại cho cậu, viên cuối cùng.

Về đến nhà, Giang Miểu Miểu thấy viên kẹo trong tay anh trai thì lao vào đòi.

Đó là lần đầu tiên, cũng là duy nhất, Giang Dữ lạnh lùng hất tay cô bé ra. Ánh mắt đen nhánh đầy sát khí lạnh lẽo khiến người ta theo bản năng rùng mình.

Giang Miểu Miểu chưa từng thấy Giang Dữ như vậy, sợ đến mức ngồi bệt xuống sàn òa khóc.

Dĩ nhiên, đêm đó cậu bị đánh rất thảm. Gậy phơi quần áo quất lên người để lại vết hằn đỏ rực. Cậu không rên một tiếng, lặng lẽ chịu đựng hết lời chửi bới và đòn roi.

Tiếng khóc của Miểu Miểu vẫn chưa dừng. Giang Truyện Hoành không chịu nổi nữa, định giằng viên kẹo trong tay Giang Dữ.

Chính lúc đó, Giang Dữ mới chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực như phát sốt.

Cậu quỳ rạp dưới đất, nhào tới cắn chặt tay Giang Truyện Hoành, nước mắt trào ra như vỡ đê, môi run bần bật, lệ chảy ướt cả cổ áo.

Đó là lần đầu tiên Giang Truyện Hoành thấy Giang Dữ khóc.

Trước kia dù bị đánh đến mức nào, dù chịu oan ức ra sao, cậu cũng chỉ nghiến răng nhẫn nhịn. Nhưng lần này, sức mạnh duy nhất chống đỡ cậu bấy lâu, cuối cùng cũng sụp đổ, chỉ còn lại tuyệt vọng và bất lực.

Sau đêm ấy, Giang Dữ, từng là một học sinh ngoan trầm lặng, dần trở nên cuồng bạo, tính cách biến dạng, nổi loạn, ngày đêm tập boxing và các loại đánh đấm, tin rằng nắm đấm mới là thứ duy nhất có thể giải quyết vấn đề.

Cậu bắt đầu trốn học, gây chuyện, rời khỏi con hẻm nhỏ, dấn thân vào đủ kiểu nơi khói thuốc mịt mù.

Giang Truyện Hoành nghĩ đủ mọi cách cũng không kiểm soát nổi cậu.

Mọi người đều nói: Giang Dữ không còn tương lai nữa.

Cậu sẽ bước từng bước vào vực thẳm, rồi kết cục cũng giống như cha ruột cậu mà thôi.

Không khí trong quán vẫn đông Dữ ồn ã, tiếng cụng ly, cười đùa vang khắp nơi, nhưng trong tai Lâm Niệm dường như chỉ còn lại tiếng hát khe khẽ từ ca sĩ chính giữa sân khấu.

Không gian giữa cô và Giang Dữ, lại yên tĩnh như cái chết.

Cô bất an ngẩng đầu, chạm ngay ánh mắt sâu thẳm, đen tối đến vô đáy kia.

Giang Dữ vẫn tựa lưng vào ghế, không biểu cảm. Ánh mắt hờ hững liếc sang nơi khác, tay đưa chai bia lên uống, tỏ rõ không muốn nói chuyện.

“Lúc đó thật ra mình định nói với cậu rồi, nhưng đi vội quá. Anh mình nói sẽ thay mình nói với cậu. Mình xin lỗi.”

Giọng Lâm Niệm mỗi lúc một nhỏ, đến cuối cùng mang theo sự hối lỗi rõ rệt.

Giang Dữ nhấc mí mắt liếc cô, ánh mắt nhàn nhạt, lạnh lẽo, xa cách.

“Chuyện bao lâu rồi mà còn nhắc lại.” Cậu cười nhạt, giọng mỉa mai: “Cậu tưởng tôi sẽ chờ cậu bao lâu? Năm năm? Mười năm? Đừng tự mình đa tình nữa. Tôi sớm quên cậu rồi.”

Lời lẽ lạnh như băng, tàn nhẫn như dao, cứ thế cắt rời từng chút khoảng cách cuối cùng giữa họ.

Lâm Niệm khẽ “à” một tiếng, lặng lẽ nhìn vết thương nơi khóe môi cậu. Cô rút trong túi ra một viên kẹo, đặt trước mặt cậu:

“Cậu bị thương rồi, ăn viên kẹo cho đỡ đau một chút.”

Ánh mắt Giang Dữ khựng lại, cúi đầu nhìn viên kẹo m*t hồng nhạt, hơi nhướng mày, giọng vẫn lười biếng:

“Không phải cậu cho hết tên họ Từ kia rồi sao?”

“Không có.” Lâm Niệm liếc quanh một vòng, hạ giọng, che tay bên miệng thì thầm: “Mình giấu lại một viên.”

Cô nói xong, lại nhẹ giọng bổ sung:

“Viên này là để dành cho cậu. Sau này đừng ăn kẹo hết hạn nữa, được không?”

Ánh mắt cô trong veo, chân thành không chút đùa cợt.

Giang Dữ hơi nhíu mày, ngẩn ra một lúc, rồi bất giác bật cười.

Ngực khẽ phập phồng, cậu quay đầu đi, nhưng không giấu nổi tiếng cười khe khẽ mang theo chút ngây ngô của tuổi thiếu niên, thuần khiết như gió sớm trăng rằm.

“Lão Lưu, bọn nó đang ăn ở đây hả?”

“Tao điều tra rồi, Giang Dữ với con Nam Hướng Nhụy chơi thân lắm, chắc chắn là chỗ này.”

Gió ngoài cửa rít lên, mưa rào ào ạt đổ xuống. Bọn họ ngồi sát cửa sổ, từ bên ngoài lờ mờ hiện lên vài bóng người tụ tập thành nhóm.

Nét mặt Giang Dữ cứng đờ, nụ cười dần biến mất. Cậu lập tức kéo tay Lâm Niệm, nhanh chóng lách về phía góc quán.

“Giang Dữ, chúng ta…” Lâm Niệm sững sờ nhìn bóng lưng cậu.

“Suỵt, đừng lên tiếng.” Giọng cậu trầm thấp và lạnh lẽo như băng, đôi mắt tối tăm trầm lặng, hơi thở gấp gáp không đều.