“Được rồi, các em xuất phát đi.” Lương Việt nhìn đồng hồ, ra lệnh cho Tân Án.
“Vâng ạ, tôi sẽ liên tục đánh dấu đường đi trên cây, mọi người cứ theo dấu mà đi nhé.” Tân Án cẩn thận dặn dò, rồi quay sang Nghiêm Húc: “Nghiêm lão sư, làm ơn anh trông nom giúp tôi ba người họ nhé.”
Nói xong, cô chẳng hề lưu luyến, xoay người lao vào rừng cây, bỏ lại ba người đồng đội và Nghiêm Húc mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
“Nghiêm lão sư, làm phiền anh rồi.” Hà Thư ngoan ngoãn nhìn Nghiêm Húc.
“Chúng em cũng quen thuộc rừng cây lắm, sẽ không làm phiền anh đâu ạ.” Tưởng Bạch Thanh khoanh tay trước ngực, ra dáng cứ sai bảo em đi.
“Đúng đó đúng đó.” Lâm Thi Quý cũng ra sức gật đầu.
Nghiêm Húc đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cảm giác này không khác gì mấy năm trước, khi anh về nhà và thấy một lũ trẻ con vây quanh xin chữ ký.
“Tôi cũng không lợi hại đến thế đâu.” Nghiêm Húc bất lực xoa trán: “Đi thôi, chúng ta cũng đừng tụt lại quá xa.”
[Ha ha ha ha, y như ông bố già trông đàn con nít.]
[Lâu lắm rồi mới thấy Nghiêm Đế tham gia show tạp kỹ, sao dạo này anh ấy đáng yêu thế.]
[Bao lâu rồi chưa được thấy một Nghiêm Húc tươi rói như vậy, huhu.]
Đội Tân Án và đội đối thủ không cùng điểm xuất phát, nhưng quãng đường đến điểm giữa thì gần như tương đương, nên cuộc đua này chủ yếu là xem ai nhanh hơn.
Đội đối diện, vì trừ Trần Tiệp ra, những người còn lại đều lần đầu vào rừng, nên họ buộc phải đi cùng nhau. Đi được một đoạn, Trương Uyển Uyển và Trần Ngọc Lâm bắt đầu tụt lại phía sau.
“Mấy người đi chậm chút được không? Ở đây nhiều muỗi quá!” Trương Uyển Uyển mếu máo nói.
“Đối phương chắc chắn cũng nhắm đến điểm giữa, chúng ta muốn chiếm thế thượng phong thì không thể chậm được.” Trần Tiệp sốt ruột nói.
Từ Mặc Thiến nhìn Trần Ngọc Lâm phía sau, thấy cô nàng mắt đỏ hoe sắp khóc đến nơi, liền nói: “Hay là chúng ta đi trước đi, Lăng Hi, em ở lại dẫn hai bạn ấy đi cùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Vâng ạ.” Lăng Hi cũng hiểu rõ tầm quan trọng của tốc độ, quay đầu lại tìm hai cô nàng.
“Đi thôi.” Từ Mặc Thiến thấy vấn đề đã được giải quyết, vội vàng cùng Trần Tiệp tăng tốc đuổi theo.
[Thiến Thiến đúng là người điềm tĩnh, yêu quá]
[Trương Uyển Uyển và Trần Ngọc Lâm đến đây làm gì vậy trời, yếu đuối vậy chỉ tổ kéo chân sau.]
[Lăng Hi cũng lịch thiệp ghê.]
Trong khi đội đối diện kêu trời than đất, thì đội Nghiêm Húc lại ung dung tự tại, bốn người nhàn nhã dạo bước trong rừng, vừa đi vừa tìm kiếm dấu hiệu mà Tân Án để lại, cứ như đang chơi trò săn tìm kho báu.
“Đây này đây này!” Lâm Thi Quý mắt tinh, lại phát hiện ra dấu hiệu của Tân Án, mừng rỡ hô lên: “Tớ tìm được 6 cái rồi nha, mấy người thua xa tớ rồi!”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Tớ chỉ kém cậu một cái thôi, có gì mà đắc ý.” Hà Thư không chịu thua, bước nhanh về phía trước, chăm chú tìm kiếm dấu hiệu của Tân Án trên cây.
Nghiêm Húc: … Anh rốt cuộc là đang tham gia cái show tìm dấu hiệu quái quỷ gì thế này?
[Ha ha ha ha, bọn họ hài hước quá.]
[Nhìn vẻ mặt bất lực của Nghiêm Húc kìa ha ha ha ha ha.]
[Bên này tháng ngày bình yên, bên Tân Án thì cứ như đang ở chiến trường, hai khung cảnh đối lập nhau một trời một vực.]
Như thể đang xông pha nơi chiến trường, Tân Án vẫn luôn giữ tốc độ cao, thoăn thoắt luồn lách giữa rừng cây, cứ như đang chạy trốn khỏi thứ gì đó. Cô không quên thường xuyên để lại dấu hiệu trên cây.
“Anh quay phim, anh còn ổn chứ?” Tân Án nghe thấy tiếng thở dốc của anh quay phim, bèn chậm bước lại hỏi han.
“Không… không sao, tôi dù gì cũng xuất thân từ lính đặc chủng mà.” Anh quay phim nghiến răng đáp.
Tuy miệng nói vậy, Tân Án vẫn gật đầu, nhưng bước chân đã chậm lại: “Cảm giác chúng ta sắp đuổi kịp đội kia rồi, đi chậm lại nghỉ ngơi một chút đã.”
Anh quay phim: [Cô nói chậm lại nghe mà lọt tai ghê.