Tuy nói là đi chậm, nhưng tay Tân Án vẫn không ngừng nghỉ. Bản đồ tổ chương trình phát chỉ là bản đồ sơ sài, còn bản đồ cô đang nhớ trong đầu là bản đồ đánh dấu đồ ăn từ trước, chi tiết và tỉ mỉ hơn nhiều. Dọc đường đi, hễ phát hiện thứ gì ăn được, cô đều cẩn thận ghi chú lại.
Đúng 5 giờ chiều, Tân Án đặt chân đến điểm giữa.
“Chắc là chưa ai đến đây đâu nhỉ.” Tân Án nhìn quanh quất, tìm thấy chỗ cắm cờ, không chút do dự cắm lá cờ đội mình lên.
Điểm giữa là một bãi đất trống, xung quanh cây cối thưa thớt, khá lý tưởng để nghỉ chân. Tân Án đoán rằng các điểm khác cũng tương tự như vậy.
Cắm cờ xong, Tân Án không nghỉ ngơi mà bắt tay ngay vào việc tìm kiếm củi và đồ ăn. Thật ra, dọc đường đi cô đã tìm được kha khá thứ, nhưng vì phải chạy đua với thời gian nên chỉ kịp hái vội một ít, đánh dấu lại để lát nữa Nghiêm Húc và đồng đội đến thu hoạch.
Vì vẫn còn thời gian, Tân Án bắt đầu khảo sát địa hình xung quanh, bất ngờ phát hiện một con suối nhỏ, nước trong vắt, còn có thể lờ mờ thấy bóng cá.
Tân Án mừng rỡ trong lòng, vậy là bữa tối nay không cần lo nữa rồi!
Đã làm thì làm cho trót, Tân Án xắn cao ống quần, bắt đầu bắt cá.
[Án tỷ lần này đến cả xiên cũng không dùng luôn hả, bắt cá bằng tay trực tiếp luôn?]
[Bắt tay khó lắm đó.]
Con suối này khá nông, nên Tân Án dứt khoát bỏ qua kiểu bắt cá bằng xiên, lội thẳng xuống suối, chăm chú tìm kiếm bóng dáng những chú cá nhỏ. Chỉ thấy cô nhắm kỹ mục tiêu, nhẹ nhàng tiến lại gần, rồi nhanh như chớp giơ tay tóm gọn, chú cá nhỏ giãy đành đạch trong tay cô.
“Cá hơi bé.” Tân Án ngắm nghía con cá, có vẻ không hài lòng lắm. Cô lấy ra một chiếc chậu gấp gọn từ ba lô, đổ nước suối vào, rồi lại tiếp tục xuống suối bắt cá.
Đến khi bắt được con thứ sáu, Tân Án mới hài lòng leo lên bờ. Cả quá trình diễn ra trong vòng chưa đầy 10 phút.
[Má ơi, Án tỷ đỉnh thật sự.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
[Tôi nghi ngờ đây có phải cá thật không đó, Tân Án siêu quá.]
[Vợ tôi ngầu quá!!!]
[Vợ ơi mau về đi, có “trộm” đến nhà kìa!]
Khi Tân Án khệ nệ ôm chậu cá trở về, cô bất ngờ phát hiện doanh trại của mình có vài vị khách không mời mà đến, đang lăm le giật lá cờ của đội cô.
“Mấy người làm gì đó?” Tân Án lạnh giọng hỏi, vẻ mặt không mấy thân thiện.
“Chỉ có một mình cô thôi à?” Trần Tiệp nhướn mày nhìn Tân Án, vẻ mặt ngạo nghễ.
“Thì sao?” Tân Án đáp gọn lỏn.
“Đội chúng tôi đến đông đủ rồi, điểm giữa này chúng tôi chiếm.” Trần Tiệp không khách khí tuyên bố.
Nghe vậy, Tân Án cười khẩy một tiếng: “Ai cắm cờ lên trước thì là của người đó, tổ chương trình đâu có nói là nhất thiết phải cả đội đến đông đủ mới tính là chiếm điểm đâu.”
“Tân Án, dù tổ chương trình không nói rõ, nhưng đây là quy tắc cơ bản rồi còn gì?” Từ Mặc Thiến lên tiếng hòa giải, giọng ôn tồn: “Nếu không thì chia đội ra làm gì nữa?”
“Chia đội ra đương nhiên là để hành động hiệu quả hơn, chứ không phải để cho mấy người kéo bè kéo lũ.” Tân Án chẳng chút e dè đối diện với Từ Mặc Thiến: “Quy tắc chỉ công nhận lá cờ, không liên quan đến số lượng người.”
Vừa nói, Tân Án vừa thầm rủa tổ chương trình. Tổ chương trình đúng là cáo già, cố tình không nói rõ quy tắc để khơi mào tranh chấp giữa các đội đây mà.
Đạo diễn chính: [Khà khà, con bé lanh thật, lại bị nó nhìn thấu ý đồ rồi.]
“Cô chơi xấu vừa thôi.” Trương Uyển Uyển bất mãn nói: “Bây giờ đội chúng tôi có năm người, dù có muốn giật cờ, một mình cô cũng làm gì được bọn tôi.”
“Vậy mấy người cứ thử xem.” Tân Án đặt chậu cá xuống, tiến lên một bước, đặt tay lên cán cờ, cười khẩy nhìn năm người đối diện: “Nếu mấy người có thể giật được lá cờ này, tôi liền nhường điểm giữa này cho mấy người đấy.”