Nói xong, anh ta tiến lên, vươn tay nắm lấy cột cờ, giật mạnh một cái. Sắc mặt anh ta lập tức biến đổi, không tin rằng Tân Án thật sự có sức mạnh lớn đến vậy. Vậy mà cột cờ vẫn bất động như núi.
Ngay sau đó, anh ta dùng cả hai tay, gân cổ lên giật, đến vẻ mặt dữ tợn cũng chẳng buồn che giấu. Anh ta thoáng cảm thấy cột cờ có vẻ hơi lung lay, đắc ý cười khẩy.
Nhưng khi đối diện với Tân Án, anh ta lại thấy ánh mắt cô tràn đầy vẻ chế giễu. Cột cờ lại im lìm bất động.
Biết rằng Tân Án cố tình nhả sức để trêu ngươi mình, Trần Tiệp càng thêm giận sôi máu, không ngừng vặn vẹo cột cờ, hòng làm đau tay Tân Án, ép cô phải buông tay chịu thua.
Từ Mặc Thiến thấy vậy định tiến lên ngăn cản. Hành động này đã vượt quá phạm vi thi đấu rồi. Người sáng mắt đều nhận ra Trần Tiệp đang muốn làm đau tay Tân Án để ép cô thua cuộc. Chắc chắn anh ta sẽ bị khán giả ném đá mất. Cô vừa định bước lên thì khựng lại.
[Trần Tiệp bị điên hả, nói là giật cờ mà, anh ta vặn vẹo cột cờ là ý gì?]
[Nhìn bộ dạng gồng của Trần Tiệp mà cười ẻ.]
[Tay Án tỷ chắc chắn sẽ bị thương mất, đau lòng quá]
[Trần Tiệp cút xéo dùm cái!]
Trần Tiệp đã chẳng còn để ý đến bất cứ điều gì nữa rồi. Anh ta quyết sống mái một phen, bằng mọi giá phải giật được lá cờ. Cơn giận dữ bùng nổ trong lòng, đột nhiên Trần Tiệp cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai mình, rồi bất ngờ đẩy mạnh một cái. Anh ta lập tức ngã nhào xuống đất.
“Anh làm cái gì vậy hả!” Trần Tiệp hổn hển gào lên, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt âm trầm của Nghiêm Húc, lập tức cứng họng.
“Mấy người thay phiên nhau ức h.i.ế.p cô ấy hả?” Mặt Nghiêm Húc đen như than.
Từ Mặc Thiến vội vàng đứng ra giải thích: “Không phải vậy đâu, chúng tôi chỉ là muốn cố gắng hết sức thôi.”
“Quy tắc đã định rõ ràng, ai cắm cờ trước thì người đó thắng.” Nghiêm Húc nói, nhưng ai nấy đều hiểu rõ ý tứ của anh.
Bọn họ rõ ràng là đang lấy đông h.i.ế.p yếu, ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, xem thường Tân Án chỉ có một mình.
“Thôi bỏ đi, dù sao thì chúng ta cũng thua rồi. Chi bằng tranh thủ trời chưa tối, nhanh chân đến điểm tiếp theo thôi.” Từ Mặc Thiến lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Trần Tiệp vẫn còn ấm ức: “Nhưng mà…”
Anh ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị Lăng Hi kéo đi mất.
“Án tỷ, chị không sao chứ?” Tưởng Bạch Thanh và hai người kia vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi han.
Bàn tay Tân Án hơi rát đau, cô lật bàn tay lên xem, lòng bàn tay đã ửng đỏ, trầy da nhẹ, nhưng với cô thì chẳng hề hấn gì: “Không sao, xước chút da thôi mà.”
Nói rồi, cô nhún vai đứng dậy.
Nhân viên công tác đã mang hộp cứu thương chạy tới, chuẩn bị băng bó cho cô.
“Cái này không cần thiết đâu mà.” Tân Án nhìn nhân viên công tác quấn hết lớp băng này đến lớp băng khác lên tay mình, có chút ái ngại.
“Không được, nếu để dính nước thì không tốt đâu.” Lâm Thi Quý kiên quyết ngăn cản ý định cởi trói cho bàn tay của Tân Án.
Thế là cuối cùng, Tân Án đành bất lực nhìn bàn tay mình bị băng bó trắng toát, trông chẳng khác nào móng giò heo, rồi dở khóc dở cười nói với mọi người: “Tôi đi bắt cá, tối nay ăn cá nướng nhé?”
Hà Thư hớn hở chạy tới xem: “Má ơi, Án tỷ, chị rốt cuộc làm thế nào mà có thể đi nhanh như vậy mà vẫn bắt được nhiều cá thế?”
Tân Án đắc ý đáp: “Còn phải xem chị là ai chứ bộ!”
“Xê ra ngồi nghỉ đi.” Nghiêm Húc đẩy nhẹ Tân Án, chuẩn bị nhóm lửa.
“Anh… biết nhóm lửa hả?” Tân Án nhìn vẻ lúng vụng của Nghiêm Húc, nghi ngờ hỏi.
“Có bật lửa, chẳng lẽ nhóm lửa khó lắm chắc.” Nghiêm Húc liếc xéo cô, nhét mẩu giấy đốt vào đống củi, kết quả giấy thì cháy hết mà lửa thì chẳng thấy đâu.
Tân Án bất lực thở dài: “Anh phải thổi vào thì nó mới cháy lên được chứ.”
Cô vừa định tự mình ra tay thì đã bị Nghiêm Húc ấn trở lại ghế: “Em bị thương rồi, ngoan ngoãn ngồi yên nghỉ ngơi đi, để tôi tự làm.”
Tân Án: … Chị đây bị thương tay chứ có phải bị thương miệng đâu…