[Tân Án có phải là hơi mạnh miệng quá không, đối diện là hai người đàn ông trưởng thành đó...]
[Tân Án tự tin một cách khó hiểu, sẽ hại cả đội mất...]
[Ách, cạn lời với Tân Án.]
[Tôi lại thấy Án tỷ gánh được]
Nghe Tân Án mạnh miệng tuyên bố, cả năm người đội đối diện đều sững sờ, không ngờ cô nàng lại dám cứng đối cứng với họ.
Lăng Hi vội vàng đứng ra giảng hòa: “Đừng căng thẳng thế chứ, dù sao thì hai người đàn ông bọn tôi cũng không thể chấp nhất với một cô gái được.”
“Vậy thì thế này.” Tân Án đề nghị: “Mấy người lần lượt lên thử đi, ai giật được lá cờ này, tôi nhận thua.”
Cô muốn so sức mạnh với họ ư? Từ Mặc Thiến nghe xong khẽ nhíu mày, có vẻ không hiểu vì sao Tân Án lại tự tin đến vậy.
Thực ra, Tân Án đưa ra đề nghị này là để thử xem sức mạnh của mình đã hồi phục đến đâu. Ở kiếp trước, cô từng đấu vật tay với phó tướng mà chưa từng thua. Sau thời gian huấn luyện vừa qua, Tân Án cảm nhận rõ rệt sức mạnh của mình đang dần trở lại.
Dù sao thì nguyên chủ cũng là thân thể yếu đuối, nhưng dạo gần đây, cô cảm giác như sức mạnh của mình đang dần hòa hợp với thân thể này. Nhân cơ hội này, so tài với đàn ông trưởng thành một phen, vừa hay có thể xác nhận lại.
Lăng Hi không rõ thực hư, cứ tưởng Tân Án thấy mình yếu thế nên mới xuống nước cho đối phương một bậc thang. Nhưng Trần Tiệp thì biết rõ, cô đang khiêu khích họ! Lửa giận bốc lên đầu, anh ta định xông lên ngay lập tức.
“Khoan đã, để bọn con gái chúng tôi lên trước đã.” Từ Mặc Thiến ngăn Trần Tiệp lại: “Cũng có thể tiêu hao bớt sức lực của cô ấy.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Trần Tiệp vốn định gạt đi, định bụng cứ để anh ta lên xử đẹp tất cả cho xong. Nhưng nhìn ánh mắt có chút lo lắng của Từ Mặc Thiến, anh ta đành gật đầu, lùi lại.
“Tân Án, tôi vẫn luôn rất quý mến cô, hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn tốt.” Từ Mặc Thiến tiến lên, hai tay nắm lấy cột cờ, còn Tân Án thì một tay đặt hờ hững lên đỉnh cột.
“Đáng tiếc là đội của chúng tôi nhất định phải chiếm được điểm giữa này.”
Dứt lời, Từ Mặc Thiến dùng sức giật mạnh cột cờ lên.
Cột cờ vẫn sừng sững như bàn thạch, đến lay động cũng không hề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Từ Mặc Thiến không bỏ cuộc, thử đi thử lại mấy lần, cuối cùng đành bất lực buông tay.
“Cô ở trên cao đương nhiên dễ dùng lực rồi.” Trần Ngọc Lâm bước lên: “Đến lượt tôi ở trên!”
Tân Án buông tay, tỏ vẻ không hề hấn gì, trái lại còn ngồi xuống đất, tay nắm lấy thân cột cờ, đoạn giữa.
“Để xem lần này cô còn thủ được không.” Trần Ngọc Lâm vừa nói vừa dùng hết sức bình sinh giật mạnh, cột cờ vẫn trơ ra như đá.
Trương Uyển Uyển cũng chẳng khá khẩm hơn, ba cô gái thay phiên nhau tấn công, vậy mà cột cờ vẫn không hề nhúc nhích một ly.
“Tiếp theo là anh, anh muốn nắm ở trên hay ở giữa?” Nhìn Lăng Hi tiến lên, Tân Án lịch sự hỏi han.
“Sao cũng được, cô vất vả rồi.” Lăng Hi đoán rằng đây chắc là vòng cuối, cũng tỏ vẻ hào phóng, kết quả đến khi anh chàng tự tin giật mạnh, thì hoàn toàn ngớ người.
Cột cờ cứ như chôn chân dưới đất, dù anh có gắng sức thế nào cũng chẳng hề lay chuyển. Nhưng vì sĩ diện, anh cũng chẳng thể vờ vịt dùng sức cho có lệ được.
Dù sao thì đối thủ chính của cô vẫn là Trần Tiệp, cứ để hai người họ một mất một còn cho xong, Lăng Hi nghĩ bụng rồi buông tay: “Xin lỗi, tôi cũng chịu thua.”
Đến cả Lăng Hi cũng bó tay! Trương Uyển Uyển kinh ngạc há hốc mồm.
[Má ơi, Tân Án lợi hại vậy sao?]
[Chắc là Lăng Hi nể tình nên không dùng hết sức thôi, dù gì đối phương cũng là con gái mà.]
[Nhưng mà Tân Án đúng là đỉnh thật đó, ba cô gái vừa rồi nhìn là biết đã dùng hết sức rồi, vậy mà cột cờ vẫn trơ trơ.]
[Trần Tiệp chắc chắn không nương tay đâu, Tân Án cố thủ lâu vậy rồi, chi bằng ngay từ đầu cứ để Trần Tiệp lên luôn có hơn không.]
Vốn tưởng rằng Lăng Hi chắc chắn hạ gục được Tân Án, Trần Tiệp thấy vậy sắc mặt cứng đờ, khó tin hỏi: “Cái cột cờ này… phía dưới có làm trò gì không vậy? Có bị cố định lại rồi không?”
Khóe miệng Tân Án khẽ nhếch lên, cô đứng dậy, nhẹ nhàng giật một cái, cột cờ liền rời khỏi vị trí: “Anh không phải là lại muốn nghi ngờ tôi giở trò gian lận đấy chứ, hay là… chôn cột cờ xuống đất?”
Nghe ra giọng điệu đầy mỉa mai của Tân Án, mặt Trần Tiệp càng đen như đ.í.t nồi: “Không sao cả, dù sao thì cô cũng chỉ cầm cự được đến bây giờ thôi.”