“Hồi nhỏ đi học có làm thí nghiệm khoa học rồi, đơn giản thôi.” Tân Án đáp.
Có muối rồi, Tân Án đem cá phiến mà Nghiêm Húc đã thái rửa sạch, ướp với sơn hồ tiêu một lúc, cháo trắng nấu sôi thì cho xương cá vào nấu vài phút, cuối cùng mới thả cá phiến vào, thêm muối và chút ớt gia vị, món cháo cá lát đơn giản mà thơm lừng liền hoàn thành.
Cháo cá sánh mịn, ấm bụng, cả năm người ăn một bữa no nê thỏa thuê, ngay cả Nghiêm Húc vốn không mấy mặn mà với cơm nước cũng ănhết một tô lớn.
Tân Án thấy Nghiêm Húc ăn xong rồi cầm bát không ngồi một bên, cứ tưởng anh chàng ngại lấy thêm, bèn tự tay nhận lấy bát từ tay anh, bắt đầu múc cháo cho Nghiêm Húc: “Một bát chắc chắn là không đủ với Nghiêm lão sư rồi, tôi múc thêm cho anh nhé.”
Nghiêm Húc nhìn bát cháo đầy vun, hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn nhận lấy, từ tốn ăn từng muỗng.
Cô trợ lý nhỏ vẫn luôn dán mắt vào màn hình livestream, thấy Nghiêm ca của mình vậy mà ăn liền tù tì hai bát cháo, cảm động đến rơi nước mắt: “Má ơi, Nghiêm ca của tôi vậy mà ăn hết hai bát cháo, anh Trần, anh thấy chưa?”
Người đại diện của Nghiêm Húc – Trần Hoằng gật gù, ngược lại còn mang vẻ soi mói nhìn hai người đang ngồi gần nhau xì xụp ăn cơm trên màn hình livestream.
“Ôi, no quá, đã đời.” Hà Thư xoa xoa cái bụng căng tròn, thỏa mãn nói.
Năm người ăn no nê xong thì nhanh chóng thu dọn lều trại, chuẩn bị đi ngủ. Còn đội bên kia thì có vẻ không được ấm êm như vậy.
“Chúng tanghỉ tạm ở đây thôi.” Lăng Hi nhìn quanh quất.
“Nhưng mà chúng ta ăn gì đây?” Trương Uyển Uyển cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, cởi ba lô xuống: “Cái rừng núi này đúng là quá kinh dị.”
“Nấu cháo đi, trời tối rồi, kiếm đồ ăn có vẻ hơi khó.” Từ Mặc Thiến đề nghị.
“Hả, tối nay lại chỉ có cháo thôi á? Tôi c.h.ế.t đói mất.” Trần Ngọc Lâm vừa gặm bánh mì vừa oán thán.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Đúng lúc này, Lăng Hi bất ngờ lấy từ trong ba lô ra một cái túi, bên trong rõ ràng là hai quả đu đủ và bốn quả táo, khiến mọi người xung quanh mắt tròn mắt dẹt vì kinh ngạc và vui mừng.
“Lăng Hi đỉnh thật, em hái được lúc nào thế, sao không hái nhiều thêm chút nữa?” Từ Mặc Thiến mừng rỡ nói, ít ra thì cũng có chút đồ ngọt bỏ bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lăng Hi ngượng ngùng gãi đầu: “À… ờ, cái này không phải em hái, là lúc chúng ta đi, Tân Án đưa cho em.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ, Từ Mặc Thiến càng thêm xấu hổ, gượng cười: “À, ra vậy…”
[Quả nhiên Án tỷ nhà tui là đại lão mà.]
[Ô ô ô, Án tỷ tốt bụng quá đi mất.]
“Em không nên nhận mới phải.” Từ Mặc Thiến thở dài, ra vẻ dạy đời: “Theo như cô ấy nói thì chúng ta là đối thủ, em nhận đồ của cô ấy lỡ sau này bị cô ấy dùng làm cớ áp chế thì sao?”
Đội mình có cái gì đáng để người ta áp chế chứ, Lăng Hi âm thầm cạn lời nghĩ bụng.
“Cô ấy không phải người như vậy đâu, em thấy người ta tốt bụng mà.” Lăng Hi nói đỡ lời cho Tân Án.
Trương Uyển Uyển nghe xong liền bĩu môi lẩm bẩm: “Nếu mà người tốt thì đã không ở đó làm khó dễ chúng ta.”
Nói xong, cô lại cảm thấy nói như vậy trên sóng trực tiếp không ổn, vội vàng chữa cháy: “À không phải ý em nói cô ấy không nên làm vậy đâu nha, em chỉ là cảm thấy nếu chúng ta hợp tác với nhau thì biết đâu có thể thắng thôi.”
“Thôi được rồi, chúng ta cứ ăn cơm trước đã, lát nữa xem trên đường về có hái được chút trái cây nào không.” Từ Mặc Thiến ôn tồn nói, mọi người ai nấy đều biết Trương Uyển Uyển đang vớt vát, chỉ là không muốn cô vạ miệng làm ảnh hưởng đến hình tượng của cả đội thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, đội Tân Án lại tiếp tục lên đường, tiến về điểm tiếp theo. Họ cố ý chọn hướng ngược lại với đội kia, chỉ cần đội kia không cố tình lừa họ đi nhầm đường, thì có lẽ sẽ không chạm mặt nhau nữa.
“Án tỷ, chị xem kìa, phía trước hình như có cái… nhà.” Tưởng Bạch Thanh mắt tinh, thoáng liếc mắt đã thấy cảnh tượng lạ thường phía trước.
“Ở cái rừng sâu núi thẳm này mà lại có nhà á? Không phải là… ma ám đó chứ?” Hà Thư nghe Tưởng Bạch Thanh nói mà nổi hết da gà.
“Chúng ta đến xem thử đi.” Tân Án vốn chẳng sợ mấy chuyện ma quỷ, trái lại còn tò mò muốn biết vì sao ở nơi này lại có nhà. Theo lý thuyết, nơi này đã không còn thuộc khu nghỉ dưỡng nữa rồi, chẳng lẽ là tổ chương trình lại bày thêm trò gì mới?
Mấy người nhanh chân bước ra khỏi rừng cây, khi nhìn rõ kiến trúc trước mắt, Tân Án đột nhiên khựng lại, cứ như bị đóng băng tại chỗ, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào ngôi nhà trước mặt.