“Sao cái miếu này lại ở đây!?” Tân Án đột ngột dừng chân.
Mọi người quay lại nhìn cô. Tưởng Bạch Thanh hỏi: “Án tỷ, chị sao vậy?”
Tân Án kinh ngạc nhìn ngôi miếu. Đây chẳng phải là ngôi miếu nơi mình c.h.ế.t sao!
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Ý thức được đang phát sóng trực tiếp, Tân Án vội trấn tĩnh, cười gượng gạo dụi mắt: “Không sao, vừa bị sâu bay vào mắt.”
Hà Thư cũng phẩy tay trước mặt: “Ở đây nhiều côn trùng nhỏ thật. Chúng ta còn muốn vào xem không?”
“Đi xem đi.” Tân Án nói rồi bước nhanh tới trước, chỉ còn Nghiêm Húc nhìn theo bóng dáng cô vẻ nghi hoặc.
Tân Án đi theo mọi người, trong lòng kinh sợ. Chương trình đã khảo sát trước, nói đây chỉ là miếu hoang bình thường, không có tác dụng gì.
Lâm Thi Quý nhìn quanh: “Cảm giác đây đúng là miếu bình thường mà.”
Bước vào trong, Tân Án xác nhận: Chính là ngôi miếu trước khi mình chết! Tượng Phật Kim Quang tay nâng sen giữa miếu chính là tượng mình đã leo lên kiếp trước, giờ đã rách nát.
Sao ngôi miếu này lại ở đây? Chẳng lẽ đảo này là nơi mình đánh giặc kiếp trước sao? Tân Án kinh ngạc tột độ.
Từ khi thấy ngôi miếu, Tân Án mới có cảm giác mình thật sự tồn tại. Trước giờ mình luôn nghĩ mình có phải hư vô xuất hiện, không thuộc về thế giới này. Nhưng ngôi miếu này cho thấy, mình từng tồn tại trong lịch sử này.
Ý nghĩ đó khiến cô cảm thấy xót xa. Cô quyết định tìm cơ hội khi không có máy quay trở lại đây, xem có thể tìm được thông tin gì liên quan đến mình không.
“Đi thôi Án tỷ.” Tưởng Bạch Thanh đi một vòng không thấy gì đặc biệt, hỏi Tân Án đang đứng trước tượng Phật.
Tân Án chỉnh lại vẻ mặt, quay đầu: “Đi thôi.”
Mấy người lại lên đường. Tân Án vừa đi vừa ghi nhớ bản đồ, đánh dấu ngôi miếu.
Nghỉ trưa xong, năm người chiếm được điểm thứ hai, tiếp tục đi đến điểm thứ ba. Chỉ cần chiếm được điểm thứ ba, họ sẽ thắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng hôm nay họ gặp vấn đề: điểm đến có hai hướng trái phải, chắc chắn một bên đã bị đối thủ chiếm. Chọn sai đường thì rất khó quay lại.
“Vậy, tôi đi bên trái, mọi người đi bên phải.” Tân Án quyết định nhanh chóng. Vừa hay mình cũng muốn tìm cơ hội trở lại miếu.
“Không được.” Nghiêm Húc phản đối đầu tiên: “Tách ra ở đây sẽ phải ở một mình buổi tối, rất nguy hiểm.”
“Không sao, với tôi không tính là gì, một mình tôi còn nhanh hơn.” Tân Án nói.
Nghiêm Húc nhíu mày nhìn vẻ kiên quyết của Tân Án, không hiểu sao cô cứ muốn đi một mình.
Tân Án nhận ra nghi vấn của Nghiêm Húc, sợ anh nghi ngờ, đành nhượng bộ: “Vậy Thi Quý, em đi với chị bên trái đi.”
Lâm Thi Quý đồng ý ngay: “Không thành vấn đề.”
“Vậy phiền Nghiêm lão sư chăm sóc Hà Thư và Bạch Thanh.” Tân Án dặn dò, rồi lấy muối rang, ớt, nấm, đu đủ, tiêu rừng ra: “Mấy thứ này mọi người cầm, nếu không có gì ăn thì dùng nấm nấu cháo.”
Thấy Tân Án lấy đồ ra gần hết, Nghiêm Húc ngăn lại: “Được rồi, đủ rồi.”
“Vậy nhé.” Tân Án kéo khóa túi: “Chúng ta chia tay ở đây, hy vọng gặp lại khi đã thắng lợi.”
“Này…” Lúc Tân Án định đi, Nghiêm Húc gọi lại: “Em cẩn thận, có vấn đề gì thì về tìm bọn anh ngay.”
“Biết rồi.” Tân Án gật đầu.
[Má ơi lại ship cặp này rồi!]
[Nghiêm Húc lo lắng kìa, c.h.ế.t tôi!]
Sau khi tách ra, Tân Án và Lâm Thi Quý đi về bên trái, hái thêm rau dại và nấm, đến 6 giờ thì tìm được bãi đất bằng để nghỉ đêm.
“Từ đây đến điểm chắc không xa.” Tân Án xem bản đồ, nếu không phải quy định tối không được đi, mình đã tìm đến đó luôn rồi!