Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chương 117: Oan Gia Ngõ Hẹp (1)



“Thi Quý này, chị muốn hỏi em một vấn đề.” Tân Án nhìn lên trời nói: “Nếu em biết một người, nhưng trên đời này không ai biết người đó tồn tại, em sẽ làm gì?”

Lâm Thi Quý nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi hỏi với vẻ kỳ lạ: “Sao lại có người trên đời mà không ai biết đến chứ? Bố mẹ người đó chẳng lẽ không biết sao?”

“Nếu như bố mẹ hay người thân đều không còn nữa thì sao?” Tân Án hỏi tiếp.

Nghe vậy, Lâm Thi Quý lập tức tưởng tượng ra một đống cốt truyện: “Có phải người đó sống quá khép kín không ra ngoài, lại không có người thân thích, nên mới không ai biết đến sự tồn tại của người đó?”

“Coi như là vậy đi.” Tân Án bất đắc dĩ nói, chuyện đâu đâu ấy.

Lâm Thi Quý ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên hưng phấn nói: “Nếu là em, em sẽ muốn cho mọi người biết đến người này! Mà nếu em đủ hiểu biết về người đó, em sẽ viết một cuốn sách hoặc làm một bộ phim để mọi người biết đến người đó. Đương nhiên là khi em có đủ năng lực!”

Viết sách hoặc làm phim ư?

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

“Viết sách, là kiểu như truyện ký ấy hả?” Tân Án hỏi.

“Truyện ký thì khó quá, chuyển câu chuyện của người đó thành tiểu thuyết chắc dễ hơn đó.” Lâm Thi Quý nói: “Nhưng mà em thì chắc chắn không viết được sách rồi, khó quá trời.”

Tân Án im lặng ghi nhớ chuyện này, định bụng sau khi về sẽ tìm đọc thêm sách.

“Tân lão sư, Lâm lão sư, hai người dậy rồi ạ? Chúng ta chuẩn bị phát sóng trực tiếp thôi.” Nhân viên công tác thấy hai người đã dậy nhưng vẫn ngồi nói chuyện phiếm, bèn ra nhắc nhở, còn 5 phút nữa là 7 giờ.

Lâm Thi Quý giật mình nhảy dựng lên: “Ôi, em còn chưa rửa mặt, chưa trang điểm nữa!”

Nói rồi cô vội vàng ôm túi trang điểm chạy đi, dáng vẻ hốt hoảng của cô khiến Tân Án bật cười.

“Tân lão sư, chị không cần chuẩn bị gì ạ?” Nhân viên công tác thấy Tân Án vẫn chưa nhúc nhích, không khỏi hơi sốt ruột.

Tân Án lắc đầu: “Không cần đâu, tôi đi rửa mặt thôi.”

Nhân viên công tác nghe vậy nhìn kỹ mặt Tân Án.

Ờ ha, mặt mộc của chị ấy đúng là không cần lo lắng về vấn đề trang điểm rồi. Nhân viên công tác lặng lẽ ngắm vẻ đẹp tự nhiên của Tân Án một chút, rồi lại im lặng lui xuống.

Đến 7 giờ, chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu. Tân Án và Lâm Thi Quý đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, chuẩn bị xuất phát. Lâm Thi Quý chỉ vội vàng đánh lớp nền và kẻ lông mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Bình luận của cư dân mạng:

[Lão bà ơi!! Lão bà mặt mộc của tôi!]

[Mặt mộc của Tân Án đỉnh thật sự, đến quầng thâm mắt cũng không có luôn kìa.]

[Tân Án có thể cứ để mặt mộc luôn không vậy? Tôi chụp hình lia lịa đây.]

[Án tỷ mặt mộc đúng chuẩn tiểu bạch hoa! Trang điểm lên lại thành Án tỷ khí chất ngời ngời.]

Hai người bắt đầu lên đường, hướng về điểm đến cuối cùng. Cùng lúc đó, Nghiêm Húc và đồng đội cũng đã xuất phát.

Đoạn đường này xem như khá thuận lợi. Tân Án và Lâm Thi Quý vừa đi vừa kiếm đồ ăn, cuối cùng cũng đến được điểm cuối cùng trước 12 giờ trưa.

“Tân Án? Tiếc là hai người đến chậm một bước rồi nha.” Khi Tân Án và Lâm Thi Quý chuẩn bị từ trong rừng cây chui ra, Trần Tiệp từ phía trước lao tới, dẫn đầu cắm lá cờ lên, tự mãn nhìn hai người.

“Bọn họ!” Lâm Thi Quý nhìn năm người từ từ bước ra từ phía sau thân cây, kinh ngạc ngây người.

“Bọn họ chắc là đã đoán được chúng ta sẽ đến đây nên chờ sẵn rồi.” Tân Án khá bình tĩnh nói.

Mình đúng là xui xẻo mà, sao lại đụng phải bọn người này chứ, Tân Án thầm nghĩ.

Bình luận của cư dân mạng:

[Ha ha ha Tân Án và bọn họ đúng là oan gia ngõ hẹp, lần nào cũng gặp nhau được]

[Đội Tân Án hết cơ hội thắng rồi còn gì.]

“Nếu hai đội mình chạm mặt nhau ở đây, thì coi như lần này hòa nhau.” Từ Mặc Thiến từ sau thân cây bước ra nói.

May mắn là đội của Từ Mặc Thiến khá nhanh chân. Sau khi rời khỏi điểm trung tâm, họ đã chọn điểm đến tiếp theo gần điểm trung tâm nhất, chỉ mất ba tiếng đồng hồ là tới.

Trong khi đó, đội của Tân Án đến điểm tiếp theo lại mất gần năm tiếng. Điều này có nghĩa là chỉ cần họ nhanh chóng chiếm được điểm thứ hai, vẫn có cơ hội hòa.

Ra là bọn họ tính toán như vậy, Tân Án hiểu ra. Biết rằng đội mình đã mất ưu thế xuất phát trước, đối phương chỉ có thể đánh cược rằng hai đội sẽ chạm trán ở cùng một điểm, như vậy sẽ thành thế hòa 2-2.

Chỉ tiếc là họ đã không ngờ rằng Tân Án dám tách đội, một mình ở lại trong rừng qua đêm, nên vô tình loại trừ khả năng đội Tân Án sẽ chia nhau hành động.