Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chương 127: Nguy cơ tiểu đảo (2)



Xem xong, Tân Án rất hứng thú.

Thật thú vị! Cô chưa từng gặp zombie bao giờ!

“Án tỷ… Cái đó, chị đừng cười đáng sợ vậy, em sẽ nghĩ chị bị biến dị đó.” Tưởng Bạch Thanh nhìn nụ cười của Tân Án ngày càng rộng, run rẩy nói.

“Ha ha ha, khụ khụ xin lỗi, tôi sẽ kiềm chế.” Tân Án che miệng, cố nhịn cười.

Ý nghĩ của Tổng đạo diễn: Tân Án! Nhập vai cho tôi!!!

Ngoài tờ giấy, trong phòng còn có một điện thoại cũ và bản đồ.

“Đây lại là bản đồ chi tiết.” Tân Án hơi ngạc nhiên, rồi vội nói thêm:“Xin lỗi, tôi không có ý nói điềm gở.”

Ý nghĩ của Tổng đạo diễn: Tôi bắt đầu mệt mỏi rồi, phải làm sao đây…

Đinh linh linh, điện thoại hai đội cùng reo, tin nhắn đến.

Đợt zombie đầu tiên sẽ xuất hiện khi màn đêm buông xuống. Chỉ cần sống sót qua đợt tấn công này, đến sáng mai các vị sẽ được tự do hoạt động.

Tân Án có chút bất mãn: “Không phải, chúng ta không thể ban ngày xông thẳng vào viện nghiên cứu virus, thu phục zombie, rồi nghỉ ngơi ngày còn lại sao?”

“Ừm, hay là cứ làm theo tin nhắn đi?” Lâm Thi Quý nói, dù cô cũng thấy ý kiến của Tân Án có lý.

“Ngày đầu tiên nên quan sát thói quen zombie, tìm sơ hở. Ban ngày còn có nhà để trú ẩn, vào rừng rất nguy hiểm nếu gặp zombie.” Nghiêm Húc nói rất nghiêm túc, như thể đang ở trong thế giới tận thế thật.

Tân Án: … Anh nhập vai sâu quá, tôi không biết nói gì luôn.

Ý nghĩ của Tổng đạo diễn: Vẫn là Nghiêm lão sư tốt nhất, Nghiêm lão sư giúp tôi quản Tân Án, bảo cô ấy nhập vai đi!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tiểu trợ lý: Đạo diễn, bình tĩnh, uống nước đi ạ…

“Đúng vậy, nếu zombie leo tường giỏi, hoặc chạy nhanh như gió thì nguy hiểm thật.” Tân Án giả bộ gật đầu nghiêm trọng.

Nghiêm Húc nhìn cô, cạn lời: “Diễn lố rồi.”

“Ha ha ha, ngại quá.” Tân Án cười trừ.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Đùa giỡn xong, mọi người bắt đầu hành động. Nghiêm Húc mở cửa kiểm tra, xác nhận bên ngoài an toàn rồi bước ra, những người khác bám theo sát phía sau.

“Chúng ta chuẩn bị đồ ăn trước, bữa trưa và tối nay, cả đồ mang theo vào rừng.” Tân Án tự nhiên chỉ huy: “Còn phải gia cố phòng, hay là tối nay ngủ chung một phòng?”

“Không thì sao giờ?” Hà Thư tỏ vẻ sợ hãi.

“Ở chung đi, có gì còn giúp đỡ nhau.” Nghiêm Húc nói.

Tân Án đồng ý: “Vậy nam phụ trách chặt gỗ gia cố phòng, nữ đi tìm đồ ăn.”

Mọi người không phản đối. Tân Án tiếp tục: “Tôi xuống biển bắt hải sản, Bạch Thanh và Thi Quý vào rừng hái gì đó đi.”

Nghe phân công đi rừng riêng, Lâm Thi Quý và Tưởng Bạch Thanh tái mặt.

“Án tỷ, hay là đi chung đi, trời lạnh, chị xuống biển dễ cảm.” Tưởng Bạch Thanh kéo tay Tân Án.

Tân Án định nói hải sản mới đủ no bụng, thì mắt nhìn về chuồng gà sau nhà.

Dạo này việc cho gà ăn do người khác làm, cô đã lâu không để ý. Mà cũng đến buổi ghi hình cuối, giữ lại cũng không cần thiết, hay là…

Nghĩ đến món gà nướng trái dừa, Tân Án nuốt nước miếng.

Đàn gà ơi, nguy rồi!