“Trưa nay mình ăn nhẹ nhàng thôi nhé, tối tôi làm món gà nấu nươc dừa nhé? Thêm bánh trái cây tráng miệng nữa, rượu phúc bồn tử ngâm đợt trước, hình như để ở nhà cũ thì phải, chắc uống được rồi đó!” Tân Án hào hứng lên tiếng, giọng nói trong trẻo.
…
Một thoáng im lặng bao trùm. Mọi người, trong lòng, có lẽ đều nghĩ: [Án tỷ đúng là khách du lịch chính hiệu.]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Tôi thấy ý kiến hay mà.” Nghiêm Húc, khá bất ngờ, lại là người đầu tiên ủng hộ.
Gặp ánh mắt ngạc nhiên của Tân Án, anh giải thích thêm, giọng điềm tĩnh: “Chỉ là… tôi nghĩ món gà nấu nước dừa đó chắc chắn sẽ rất ngon.”
“Ngon là chắc chắn luôn! Dừa ở đây nổi tiếng thơm ngon mà!” Tân Án càng thêm hào hứng, “Thêm chút thịt cua biển nữa, đảm bảo tươi rói luôn cho xem!”
Nghe Tân Án miêu tả, Hà Thư bất giác nuốt nước bọt, giọng lộ vẻ mong đợi: “Nghe thèm quá!”
“Hà Thư, em với hai bạn nữ kia vào rừng hái rau quả đi. Củi… để tôi tự lo.” Nghiêm Húc vừa nói vừa xắn tay áo lên, tỏ vẻ sẵn sàng làm việc.
“Dạ, được ạ. Em xong việc sẽ ra giúp anh!” Hà Thư nhanh nhẹn đáp lời, nhận nhiệm vụ.
Công việc được phân chia nhanh chóng. Tân Án cũng về phòng thay đồ lặn, chuẩn bị xuống biển. Vừa ra khỏi cửa, cửa phòng bên cạnh cũng hé mở.
Lăng Hi bước ra, thấy Tân Án mặc đồ lặn, biết ngay là cô định xuống biển bắt cá. Bên cạnh, Nghiêm Húc đang im lặng chẻ củi. Khung cảnh thảnh thơi này khiến Lăng Hi nghi ngờ tờ giấy cảnh báo nguy hiểm kia là giả.
Zombie sắp đến nơi rồi đó!
Sao hai người này vẫn bình chân như vại vậy?
“Chúng ta… nói chuyện chút được không?” Từ Mặc Thiến chủ động mở lời, phá tan sự tĩnh lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tân Án không đoán được cô ta này định giở trò gì, nhưng trực giác mách bảo cô nên cẩn thận. Thấy Tân Án không phản ứng, Mặc Thiến quay sang Nghiêm Húc, giọng nhẹ nhàng: “Nghiêm ca, mình trao đổi một chút nhé?”
“À… thế này ạ. Tuy không rõ nhiệm vụ của mọi người là gì, nhưng chúng tôi đang có nhiệm vụ rất quan trọng. Vì vậy, chúng tôi hy vọng có thể hợp tác với mọi người.” Từ Mặc Thiến từ tốn nói.
“Nhiệm vụ của các người là gì?” Tân Án bất giác tò mò.
Nhưng Từ Mặc Thiến chẳng thèm nhìn Tân Án, mắt chỉ nhìn Nghiêm Húc, giọng càng thêm ngọt ngào: “Nghiêm ca, chúng tôi cần bảo vệ tài liệu mật vô cùng quan trọng ở đây. Vậy nên, tôi nghĩ rằng, mọi người có thể hỗ trợ chúng tôi về lương thực được không? Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.”
Tân Án lặng lẽ đứng sang một bên, xem trò vui. Dù sao cũng chẳng liên quan đến mình, cứ để họ tự diễn thôi.
“Việc ăn uống ở đây là do Tân Án phụ trách. Cô cứ nói với cô ấy.” Nghiêm Húc, như không quan tâm, nhanh chóng đẩy trách nhiệm cho Tân Án, rồi lại cúi đầu chẻ củi tiếp.
Tân Án liếc nhìn Nghiêm Húc, thầm bực mình.
“Tân Án, tôi biết giữa chúng ta có chút hiểu lầm. Nhưng chuyện này không chỉ là nhiệm vụ của riêng ai, mà còn liên quan đến an nguy của cả hòn đảo. Thấy mọi người có vẻ không có nhiệm vụ gì đặc biệt, nên tôi hy vọng mọi người có thể hỗ trợ chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ này.” Từ Mặc Thiến vẫn giữ thái độ lịch sự, giọng đầy thành ý.
“Lỡ zombie đến thì sao? Bọn tôi phải ra hứng chịu thay các người à?” Tân Án cười nhạt, giọng có chút mỉa mai.
“Tài liệu quan trọng của chúng tôi, tuyệt đối không thể mất. Vậy nên, đương nhiên là mọi người…” Từ Mặc Thiến chưa nói hết câu, nhưng ý tứ thì đã quá rõ ràng.
Nhìn Từ Mặc Thiến, vẻ mặt cao ngạo như ban ơn, Tân Án chỉ thấy buồn cười. Cô ta thật sự nghĩ nhóm mình là những vị cứu tinh thế giới chắc?
“Nhiệm vụ của bọn tôi là xâm nhập viện nghiên cứu trong rừng. Vậy các người làm giúp bọn tôi được không?” Tân Án nhướn mày, khoanh tay nhìn Từ Mặc Thiến.