“Nhiệm vụ của bọn tôi là trà trộn vào viện nghiên cứu virus, ở sâu trong rừng ấy. Nếu các người lo lắng cho nhiệm vụ của mình đến vậy, thì chúng ta đổi nhiệm vụ cho nhau nhé?” Tân Án thản nhiên đề nghị.
Từ Mặc Thiến im lặng, tay siết chặt thành nắm đấm.
Vì sao đến phút cuối chương trình, tổ sản xuất vẫn giao cho họ mấy cái nhiệm vụ anh hùng kiểu này!
Thấy đã giải quyết xong người phiền phức, Tân Án không muốn mất thời gian nữa. Cô cầm lưới và xiên cá, hướng ra biển. Bỗng nhớ ra điều gì, cô quay lại hỏi: “Lăng Hi, cậu có muốn xuống biển tập bắt cá với tôi không?”
Lăng Hi đang lo lắng về chuyện kiếm ăn hôm nay. Thấy Tân Án không nhắc lại chuyện cũ, lại còn chủ động rủ mình đi cùng, anh mừng rỡ gật đầu ngay: “Đi chứ! Chờ tôi chút!”
Tân Án đoán rằng nhóm kia chắc chắn không dám vào rừng, chỉ dám trốn trong phòng chờ đợi. Mà không biết zombie có tràn ra bờ biển không nữa. Nhóm kia thì chắc chắn không có khả năng kiếm ăn rồi. May mà còn có Lăng Hi, có thể học hỏi được chút ít.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Lăng Hi, cậu…” Trần Ngọc Lâm vội vã chạy đến ngăn Lăng Hi lại.
“Vậy thì sao giờ? Chẳng lẽ mọi người tự vào rừng kiếm ăn chắc?” Lăng Hi cạn lời nhìn Trần Ngọc Lâm.
Trần Ngọc Lâm cắn môi, im lặng.
“Trần Tiệp, lát nữa cậu dẫn mọi người vào rừng xem có gì ăn được không nhé. Mấy ngày tới không biết thế nào, cứ trữ đồ ăn trước vẫn hơn.” Lăng Hi thở dài, dặn dò Trần Tiệp.
Trần Tiệp dù bướng bỉnh đến đâu cũng hiểu tầm quan trọng của việc tích trữ lương thực lúc này, ngoan ngoãn gật đầu. Dạo gần đây anh ta bị cư dân mạng chỉ trích không ít, lại chẳng chiếm được lợi lộc gì từ Tân Án. Chỉ cần không chạm mặt Tân Án để bị cô châm chọc, Trần Tiệp tự nhiên không dám làm càn.
…
Dưới biển, Tân Án rất nhiệt tình dạy cho Lăng Hi kinh nghiệm bắt cá. Cô còn hào phóng cho Lăng Hi mượn cả xiên cá, xem như đã tận tình hết mức.
Khi cả hai lên bờ, Nghiêm Húc đã bắt đầu gia cố cửa sổ trong phòng bằng ván gỗ. Lăng Hi thấy vậy cũng nhanh chóng kéo Trần Tiệp đi phụ giúp gia cố nhà cửa.
“Thật sự… phải làm đến mức này sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tân Án nhìn Nghiêm Húc nghiêm túc làm việc, bỗng có cảm giác như mình đang thực sự ở trong tận thế.
“Nếu đã giả định như vậy, trong khuôn khổ quy tắc, đương nhiên phải làm hết sức mình. Làm hời hợt quá thì khán giả dễ nhận ra ngay.” Như cảm nhận được ánh mắt khó hiểu của Tân Án, Nghiêm Húc giải thích, giọng trầm ổn,: “Đối với diễn viên, nhập vai và trải nghiệm theo giả định là điều cơ bản.”
Nghe Nghiêm Húc nói, Tân Án như bừng tỉnh. Cô cứ ỷ mình gan dạ, lại nghĩ rằng mấy con zombie kia chỉ là giả, nên luôn xem nhẹ mọi chuyện. Thậm chí cô còn không hiểu vì sao phải gia cố nhà cửa, vì cô nghĩ NPC sẽ không phá cửa xông vào.
Nhưng hóa ra từ đầu đến giờ cô đã sai rồi. Cô chỉ xem đây là một show tạp kỹ, còn Nghiêm Húc, dù bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong lại nghiêm túc đối diện với từng giả định của chương trình. Điều này khiến Tân Án càng thêm nể phục Nghiêm Húc.
Quả nhiên là “Nghiêm Đế” có khác!
Không hổ danh là diễn viên từng đoạt nhiều giải thưởng!
“Tôi hiểu rồi!” Tân Án chợt bừng lên nhiệt huyết.
“Tôi đi kiếm thêm củi đây. Mấy thanh gỗ này sao mà chống lại zombie được chứ!”
Nghiêm Húc nhìn theo bóng dáng Tân Án hăng hái vác rìu vào rừng, tự hỏi có phải mình đã lỡ lời, kích thích cô quá rồi không.
Tất nhiên, Tân Án còn chưa kịp vung rìu được mấy nhát thì đã bị Hà Thư vác sọt chạy tới cản: “Án tỷ, chị đừng chặt nữa, để em làm cho!”
“Chặt cây có gì khó đâu.” Tân Án ngạc nhiên nói.
Hà Thư ngượng ngùng giải thích: “Không phải, ý em là… chúng ta chuẩn bị bữa tối, mọi người đang chờ… món ăn chị nấu…”
Cậu ta ngại ngùng không dám nói thẳng là thèm đồ ăn Tân Án nấu!
“Vậy thôi vậy, em chặt đi.” Tân Án cũng dễ dàng từ bỏ, đưa rìu cho Hà Thư rồi bỏ đi. Hà Thư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn chặt củi chưa bao lâu thì nghe tiếng Tưởng Bạch Thanh lo lắng gọi:
“Án tỷ, được rồi được rồi, xuống đi ạ!”
Hà Thư quay đầu nhìn lại, vừa mới rời đi có mấy phút mà Tân Án đã ôm chặt một cây dừa cao, cố gắng leo lên. Lâm Thi Quý và Tưởng Bạch Thanh đứng dưới gốc cây, mặt mày tái mét vì sợ cô ngã.