Tân Án nghỉ ngơi một lát rồi đến trường quay để quay cảnh kết máy. Cảnh quay buổi chiều rất đơn giản, chỉ cần cô ngã vào lòng nữ chính và thoại hai chữ cuối cùng: "Bảo trọng."
Đến trường quay, Tân Án thấy nữ chính Lâm Như Hàm đã ở đó, đang thảo luận với đạo diễn. Lâm Như Hàm là một tiểu hoa mới nổi, có vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu. Mặc dù chưa thực sự nổi tiếng, nhưng qua vài bộ phim thần tượng trước đó, cô cũng đã có một lượng fan trung thành nhất định.
Tân Án tiến đến chào Lâm Như Hàm, nhưng Lâm Như Hàm vừa nhìn thấy cô đã run lên, như thể nhìn thấy hồng thủy mãnh thú.
Tân Án thầm nghĩ: [Nguyên chủ trước kia đã tạo nghiệp gì vậy!]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
"Đạo diễn Lý." Tân Án chào đạo diễn Lý với vẻ mặt không đổi sắc, rồi nhìn Lâm Như Hàm: "Như Hàm, chào cô, mong được giúp đỡ."
Lâm Như Hàm như bị sự thân thiện đột ngột của Tân Án làm cho hoảng sợ, nhất thời không phản ứng lại được, mãi đến khi người đại diện bên cạnh đẩy nhẹ cô một cái, cô mới hoàn hồn.
"Tân tỷ, chào chị," Lâm Như Hàm gượng cười.
Trước đó, cô và Tân Án chỉ có một cảnh quay đối mặt, còn lại cơ bản là Tân Án đứng ở rất xa để lấy toàn cảnh, nên Tân Án hoàn toàn không biết mình đã làm gì khiến cô sợ hãi như vậy.
"Tân Án, cảnh quay của cô khá đơn giản, chắc là không có vấn đề gì lớn, lát nữa có thể quay luôn." đạo diễn Lý nói.
"Vâng." Tân Án không có ý kiến gì, đi đến vị trí và ngồi xuống chờ Lâm Như Hàm đến ôm cô.
Lâm Như Hàm thấy vậy cũng chỉ có thể căng da đầu đi đến bên cạnh Tân Án, cẩn thận ôm lấy cô: "Tân tỷ, xin lỗi."
Tân Án khó hiểu, tại sao ôm một cái lại thành xin lỗi?
"Sao cô lại sợ tôi như vậy?" Tân Án là người có gì nói nấy.
"À..." Lâm Như Hàm càng sợ hãi hơn, Tân Án có thể cảm nhận được tay cô ấy ở phía sau lưng bắt đầu run rẩy: "Không có gì ạ."
Lâm Như Hàm nào dám nói, cô sợ đắc tội với Tân Án. Trước đó, từ rất xa, cô đã từng thấy dáng vẻ tức giận của Tân Án, sợ rằng nếu sơ ý đắc tội với đại lão thì sẽ bị phong sát thì sao!
Tân Án nghi ngờ, không biết trước đây bình phong của mình tệ đến mức nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Vì chỉ có hai chữ thoại, có thể nói là không có gì khó khăn, Tân Án và Lâm Như Hàm quay một lần là xong.
Tân Án cũng chính thức đóng máy ở đoàn phim này.
Sau khi nhận được những lời chúc mừng ít nhiều giả tạo của mọi người, Tân Án chuẩn bị rời đi. Người hướng dẫn võ thuật đã dạy cô các cảnh hành động trước đó do dự tiến lên: "Tân tỷ, tôi có một kiến nghị nhỏ, chỉ là kiến nghị thôi, sau này cô có thể nhận một số bộ phim về nữ tướng quân, nữ hiệp chẳng hạn. Vóc dáng của cô rất đẹp, tôi cảm thấy có thể nổi tiếng đấy."
Nhìn thấy lời đề nghị rất chân thành của người hướng dẫn võ thuật, Tân Án cười: "Được, đợi sau này tôi có thể lên làm diễn viên chính, sẽ đến tìm anh dạy tôi."
Sau khi tạm biệt, đạo diễn Lý tiến đến hỏi hai người vừa nói gì, người hướng dẫn võ thuật gãi đầu.
"Tôi cảm thấy Tân Án không khó gần như trong lời đồn." Người hướng dẫn võ thuật nói.
"Chuyện trong giới mà." Đạo diễn Lý nháy mắt, người hướng dẫn võ thuật cũng hiểu ra.
Sau khi đóng máy, chào Lâm Tương xong, Tân Án đặt vé máy bay chuyến sớm nhất để bay về thành phố H. Cô đã rất nhớ nhà rồi. Trên đường đến sân bay, Lâm Du gửi tin nhắn đến, nghe nói cô đã đóng máy, mời cô đến dự tiệc kỷ niệm ngày yêu nhau của cô và bạn trai vào ngày mai.
"Không phải chứ, hai người kỷ niệm 100 ngày yêu nhau mà không tự chúc mừng sao?" Tân Án kêu lên.
Đầu dây bên kia, Lâm Du cười nói: "100 ngày là trọng điểm sao, trọng điểm đương nhiên là chúng ta muốn cùng nhau làm tiệc rồi, ba chúng ta sau khi tốt nghiệp đều không có tụ tập đàng hoàng."
Nói đến ba người họ, vốn dĩ ở đại học thời gian mỗi ngày đều ở bên nhau, là bạn bè tốt nhất.
Sau này chính là cốt truyện cẩu huyết, Lâm Du và Tân Án đều thích Trần Cảnh Hiển. Nhưng mà Tân Án là người thừa thãi, hai người họ nhìn vừa mắt nhau, đây cũng là lý do Tân Án ghen ghét.
Sau khi họ ở bên nhau, Tân Án cũng chậm rãi bước chân vào giới nghệ sĩ, ba người không còn tụ tập nữa.
Thực ra là hai người họ muốn đến tìm Tân Án nhưng lần nào cũng bị Tân Án lấy đủ loại lý do để từ chối.
"Đúng rồi, bên Cảnh Hiển có hai người bạn thời thơ ấu cũng đến, tớ cũng chưa từng gặp, cậu đi với tớ cho tớ thêm can đảm." Lâm Du hờn dỗi nói.
"Được rồi được rồi, tớ tối nay trở lại thành phố H, tối mai đi cùng cậu là được chứ gì." Tân Án không còn cách nào đành phải đồng ý.
"Hắc hắc, tớ biết cậu tốt nhất mà, lát nữa gửi địa chỉ cho cậu nha." Lâm Du hài lòng cúp điện thoại.
Đợi đến khi Tân Án đến thành phố H thì đã là 11 giờ tối, vừa ra sân bay đã bị gió lạnh thổi cho tê cả người.