"Bảo bối!!" Tân Án vừa đứng vững, liền nghe thấy góc bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Văn Hâm Du hưng phấn ló nửa người ra vẫy tay với cô, sau đó một bàn tay to vươn tới kéo cô lại, tiếp theo cửa xe mở ra, đập vào mắt chính là một đôi chân dài, một người đàn ông cả người tản ra hơi thở thiếu kiên nhẫn bước tới.
"Đứng ngây ra làm gì, còn không đi?" Tân Phinh nhìn cô em gái ngốc nghếch của mình, đoạt lấy hành lý trong tay Tân Án rồi quay trở lại xe.
"À à, đến đây!" Tân Án hoàn hồn, tung tăng đi theo sau.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Nhìn thấy Tân Án đến, Văn Hâm Du cũng từ trên xe bước xuống, kéo Tân Án nhìn trái nhìn phải, vừa lòng nói: "Ừ, quả nhiên con gái mẹ vẫn xinh đẹp như vậy."
"Con gái của mẹ có phải đi cải tạo đâu, chỉ là đi quay phim thôi, có thể có gì thay đổi chứ." Tân Phinh châm chọc nói.
"Được rồi, mau lên xe đi." Người cha Tân Lịch mở miệng ngăn cản Văn Hâm Du đứng ở bên lề đường nói chuyện nhà.
"Ba ba." Tân Án ngồi trên xe, nhìn Tân Lịch đang lái xe, có một loại ấm áp khó tả.
"Con gái ngoan, cảm giác con lại gầy đi." Tân Lịch nhìn Tân Án qua kính chiếu hậu, đau lòng nói.
"Con thấy là béo lên không ít." Tân Phinh hừ lạnh một tiếng.
Văn Hâm Du mặc kệ hai cha con họ, kéo tay Tân Án đắc ý nói: "Mẹ đề nghị, để ba con tự lái xe đưa cả nhà đến đón con, không tệ chứ, bọn họ còn nói gì mà tùy tiện gọi tài xế đến đón, thật là không thành ý mà."
Tân Án bị dáng vẻ khoe công của Văn Hâm Du chọc cười: "Phải phải phải, quả nhiên vẫn là mẹ tốt nhất."
Tân Phinh nhắc đến chuyện này là khó chịu: "Con còn có công việc, nửa đêm bị kéo đến cái sân bay xa xôi như vậy, cũng chỉ vì đón cái cô công chúa nhỏ."
"Anh không hài lòng sao?" Tân Án cùng anh trai đấu khẩu.
"Đúng vậy, CON không hài lòng sao?" Văn Hâm Du cũng hùa theo hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tân Phinh bị hai mẹ con vây công thật sự chịu không nổi: "Cãi nhau không lại phụ nữ các người."
Cả nhà vui vẻ trở về nhà, người giúp việc dì Lâm đã chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, nhìn thấy Tân Án trở về cũng đặc biệt vui mừng.
"Tân tiểu thư đã trở lại, dì Lâm cũng hơn nửa năm không gặp con rồi." Dì Lâm từ khi cô còn nhỏ đã làm việc trong nhà, luôn nhìn Tân Án lớn lên, đặc biệt thương yêu cô.
"Dì Lâm, con cũng nhớ dì lắm." Tân Án tiến lên ôm dì Lâm xong, cuối cùng cả nhà cũng ăn uống no nê. Tân Án cảm thấy có chút tội lỗi vì đã ăn quá nhiều vào đêm khuya, chỉ có thể trở lại phòng tập vài động tác gập bụng, không biết thế nào lại ngủ quên trên thảm yoga.
Tân Án trong mơ lại trở về nơi tối tăm kia.
"Tân Tiệp." Trong bóng tối truyền đến một giọng nói.
"Tân Án?" Tân Án nghe ra giọng nói kia giống hệt mình, vậy chỉ có thể là nguyên chủ.
"Cảm ơn cô, đã đưa tôi về nhà." Giọng nói của "Tân Án" mang theo chút nghẹn ngào.
Tân Án nghe ra có gì đó không ổn: "Cô ở đâu, cô còn sống không?"
"Tôi vốn chỉ còn chút ý thức cuối cùng, bởi vì hối hận quá nhiều chuyện, vẫn luôn ở lại nơi này, sau này nhìn thấy cô tìm lại được Du Du, còn gặp lại ba mẹ và anh trai, ta có thể an tâm nhắm mắt rồi." "Tân Án" nói.
"Cô còn có gì muốn nói không?" Tân Án bình tĩnh lại, biết mình hiện tại cũng không thể giúp được nguyên chủ, những chuyện quái lực loạn thần này vốn không phải một người bình thường như cô có thể can thiệp.
"Tôi cảm thấy có người muốn hại tôi, cô phải cẩn thận, ngày đó ở trên dây cáp, nếu không phải cô đã đến, tôi có thể bây giờ đã sớm c.h.ế.t rồi."
"Tân Án" nói: "Cô phải cẩn thận, cô phải thay tôi sống thật tốt, Tân Án, chăm sóc tốt cho người nhà của tôi."
Giọng nói của nguyên chủ càng ngày càng xa, chậm rãi biến mất trong bóng tối, Tân Án cũng tỉnh lại từ thảm yoga,không hiểu chuyện gì mà rơi lệ đầy mặt.
Lau khô nước mắt, Tân Án làm cho mình khôi phục bình tĩnh, phân tích tình huống hiện tại.
Quả nhiên, lúc trước Tân Án bị thương không phải là ngoài ý muốn, lúc ấy cô cũng rất kỳ quái, theo lý thuyết từ nơi cao như vậy ngã xuống, sao có thể chỉ dùng một tuần là hồi phục, hiện tại xem ra có thể là bởi vì cô, Tân Tiệp xuyên qua lại đây, tạo thành một số thay đổi.