Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chương 16: Năm người tụ họp (2)





Tân Án nhìn hai người tương tác, trong lòng cũng thấy vui cho họ. Đột nhiên cô cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình. Tân Án quay đầu lại thì thấy Nghiêm Húc đang nhìn cô với ánh mắt dò xét.

Thấy cô quay đầu lại, Nghiêm Húc liền dời mắt đi.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Người này sao vậy nhỉ? Họ quen nhau sao? Tân Án khó hiểu.

Bữa cơm này ăn xong, Tân Án lại khá thân với Từ Lâm Tức. Từ Lâm Tức vốn dĩ có thành kiến với Tân Án do những tin đồn, cảm thấy cô là một tiểu thư kiêu căng. Hôm nay gặp mặt thì thấy cô không như vậy, hai người đều là người thẳng tính nên rất nhanh đã trò chuyện rất vui vẻ.

Còn Nghiêm Húc thì, cô luôn cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn mình rất lạ, nói chung là kiểu ánh mắt không thích. Chẳng lẽ bây giờ ảnh đế đều như vậy sao? Tân Án không hiểu. Nhưng dù sao họ cũng chẳng liên quan gì đến nhau nên cũng chẳng để tâm.

Ăn xong, Từ Lâm Tức hào hứng kéo mọi người vào một nhóm chat, đặt tên là "Hôm nay Tân Án tẩy trắng sao".

"Ý gì đây?" Tân Án hỏi.

Từ Lâm Tức cười hắc hắc: "Cô xem hiện tại trên mạng người ta nói cô thế kia, chẳng phải là bọn tôi đang chờ ngày cô được "tẩy trắng" sao."

"Phải đó, Tân Tân tốt như vậy, tớ cũng không hiểu sao trên mạng lại nói như vậy," Lâm Du cũng nói.

Nghiêm Húc nhìn Từ Lâm Tức như nhìn đồ ngốc. Gã này mấy hôm trước còn lôi kéo anh ta đi cười nhạo người ta đóng phim, hôm nay vừa gặp mặt đã bị thu phục. Nghĩ đến đây, Nghiêm Húc lặng lẽ tắt thông báo nhóm chat.

Đợi mọi người ăn xong xuống lầu, Trần Cảnh Hiển lại đề nghị hay là đi bar chơi một chút. Nghiêm Húc từ chối ngay. Tân Án không thích mấy chỗ ồn ào đó nên cũng từ chối.

"Đây không phải là Trần tiên sinh sao?" Lúc mọi người chuẩn bị tạm biệt thì phía sau truyền đến một giọng nói ngọt ngào.

"Cô là ai?" Trần Cảnh Hiển hỏi.

Người phụ nữ kia mặt mày cứng đờ, nhưng vẫn cố tươi cười: "Tôi là Vương Thi Ý, anh quên rồi sao?"

Là thiên kim tiểu thư nhà họ Vương. Tân Án nhớ rõ cô ta trước kia không ưa gì cô. Quan trọng nhất là cô ta thích Trần Cảnh Hiển, ngầm không ít dùng thủ đoạn. Hôm nay chắc cũng là "vô tình gặp gỡ" thôi.

"À, là Vương tiểu thư." Trần Cảnh Hiển có vẻ đã nhớ ra nhưng thái độ cũng không mặn mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Vương Thi Ý thấy thái độ này của Trần Cảnh Hiển thì nhất thời không biết nói gì, chỉ chớp mắt rồi lại thấy Tân Án đang đứng ở một bên: "Ôi, đây chẳng phải là đại minh tinh Tân Án của chúng ta sao? Hôm nay không phải quay phim à?"

Mấy cô nàng xuất thân từ những gia đình trung lưu này vốn đã rất ghen tị với gia thế của nhà Tân Án. Cộng thêm việc Tân Án trước kia kiêu căng ngạo mạn, họ càng không ưa cô. Từ khi biết Tân Án đi đóng phim, họ không ít lần cười nhạo cô sau lưng.

"Lịch trình của tôi thì liên quan gì đến cô?" Tân Án chẳng thèm nhìn cô ta.

"Cô! Cô chỉ là một diễn viên quèn mà cũng dám kiêu ngạo? Chẳng phải cũng chỉ là ca kỹ thôi sao?" Vương Thi Ý tức đến đỏ mặt.

Tân Án cười khẩy: "Ít ra còn hơn loại người chỉ biết ăn bám gia đình như cô, tiểu thư đài các ạ."

"Cô!" Vương Thi Ý trợn tròn mắt. Trước đây Tân Án tuy kiêu ngạo nhưng chỉ là không thèm để ý đến họ. Giờ thì sao lại đanh đá, chua ngoa như vậy? "Cô cẩn thận tôi tung hết chuyện của cô lên mạng đấy."

"Vậy thì cứ tự nhiên. Anti-fan của tôi trên mạng nhiều lắm rồi, thêm cô cũng chẳng sao." Tân Án chẳng hề để tâm.

Vương Thi Ý đương nhiên không dám tung tin chuyện gì lên mạng. Nếu chọc giận nhà họ Tân, cha mẹ cô chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Cô ta chỉ có thể đứng trừng mắt nhìn.

"Tôi đi trước." Tân Án vốn định rời đi từ lâu rồi. Sau khi chào tạm biệt Lâm Du và những người khác, cô chẳng thèm liếc mắt nhìn Vương Thi Ý một cái mà rời đi.

Vương Thi Ý thấy Tân Án đi rồi thì vội vàng nói với Trần Cảnh Hiển: "Tân Án kiêu ngạo quá đáng. Chẳng hiểu một con hát thì có gì mà kiêu căng chứ, phải không?"

Trần Cảnh Hiển nhìn Vương Thi Ý như nhìn đồ ngốc: "Cô dám nói xấu bạn tôi trước mặt tôi hả? Cô có não không vậy?"

"Phụt." Lâm Du thật sự không nhịn được cười.

"Cô nói cô ấy là ca kỹ, chẳng phải cũng đang mắng tôi sao?" Nghiêm Húc, người vẫn im lặng đứng sau lưng Từ Lâm Tức, đột nhiên lên tiếng. 

Vương Thi Ý lúc này mới để ý thấy còn có Nghiêm Húc ở đây.

"Không, không phải, tôi..." Vương Thi Ý lập tức hoảng loạn. Nghiêm Húc là ai chứ? Thế lực sau lưng anh ta đáng sợ đến mức nào, cô ta không thể đụng vào vị này.

"Vậy thì còn không mau biến đi." Nghiêm Húc mặt không biểu cảm nói. "Tôi đi đây, đúng là gặp phải đồ xui xẻo."

Nói rồi anh ta chẳng thèm để ý đến vẻ mặt khó coi của Vương Thi Ý mà xoay người rời đi.

"Nghiêm Húc đúng là ngày càng độc miệng." Từ Lâm Tức cảm thán.