Tân Án ngủ một giấc ngon lành ở nhà đến tận sáng. Cô bắt đầu trang điểm cho buổi tiệc tối. Vì không phải nhân vật chính nên cô trang điểm khá nhẹ nhàng. Thật ra, Tân Án vẫn chưa quen lắm với việc mặc váy. Cô lục lọi tủ quần áo một hồi rồi chọn một bộ quần jean bó sát với áo croptop, khoác thêm một chiếc áo khoác. Đi thêm đôi bốt Martin, trông chân cô dài hẳn ra, như thể sẵn sàng "quẩy" banh nóc.
Nhìn thấy Tân Án từ trên lầu đi xuống với bộ dạng đã trang điểm, Tân Phinh hơi ngạc nhiên: "Hôm nay em mặc quần sao?"
Ai cũng biết Tân Án thích mặc váy hơn cả. Tủ quần áo của cô toàn là váy áo xinh xắn. Hôm nay lại mặc quần jean khiến mọi người có chút bất ngờ.
"Em muốn mặc gì thì mặc, ai quản được?" Tân Án hừ một tiếng.
"Hừ." Tân Phinh chẳng buồn so đo với cô em gái thích cãi nhau này. "Tài xế đợi ở cửa rồi."
"Biết rồi." Tân Án đi ra cửa.
Đến khu biệt thự riêng của Trần Cảnh Hiển, Tân Án mới phát hiện mình chẳng biết phòng nào. Cô đành dừng lại ở cửa gọi điện cho Lâm Du. Trong lúc chờ cô bạn nghe máy, Tân Án cảm thấy có người đi đến phía sau. Cô vừa nghe máy vừa tránh đường.
"Ê, cô là Tân tiểu thư?" Từ Lâm Tức nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt.
Tân Án cúp máy, quan sát kỹ người trước mặt. Cô thật sự không có ấn tượng gì: "Anh là ai?"
"Tôi là Từ Lâm Tức, hồi nhỏ chúng ta từng gặp nhau." Từ Lâm Tức cũng không ngạc nhiên khi Tân Án không nhận ra mình. "Cô đến tìm lão Trần hả?"
"Trần Cảnh Hiển? Đúng vậy." Tân Án đáp.
"Vậy cô đi cùng tôi lên lầu đi. Sao hắn không nói cho cô biết phòng nào?" Từ Lâm Tức nói rồi đi qua Tân Án, dẫn cô lên lầu.
Đến tầng cao nhất, cửa thang máy vừa mở ra thì hóa ra toàn bộ tầng này đều là của Trần Cảnh Hiển. Quả là xa hoa, đúng kiểu phòng penthouse.
"Lão Nghiêm, xem tôi dẫn ai đến này." Từ Lâm Tức gọi với người đàn ông đang ngồi trên ghế dài quay lưng về phía họ.
Nghiêm Húc quay đầu lại thì thấy Tân Án đang ngơ ngác nhìn xung quanh. Trông cô không hề kiêu căng ngạo mạn như lời đồn, ngược lại có chút ngốc nghếch.
Tân Án cũng nhận ra Nghiêm Húc. Đương nhiên, cô nhận ra đại minh tinh Nghiêm Húc. Anh ta nhuộm tóc màu nâu, càng làm làn da vốn đã trắng của anh ta thêm trắng. Gương mặt như tạc tượng với những đường nét rõ ràng. Đôi mắt đào hoa nhìn ai cũng mang vẻ ôn nhu, nhưng tổng thể lại cảm giác xa cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đây chính là đồng nghiệp của cô mà.
"À." Nghiêm Húc đáp lại một câu không mặn không nhạt rồi quay đầu tiếp tục chơi điện thoại.
"Đừng để ý đến anh ta, anh ta là người như vậy." Từ Lâm Tức liếc mắt Nghiêm Húc một cái, sợ cô tiểu thư này nổi giận. Kết quả nhìn mấy lần thì thấy Tân Án chẳng có động tĩnh gì. Chẳng lẽ cô thật sự đã thay đổi?
Tân Án ngồi xuống một chỗ khác, cũng im lặng xem điện thoại.
"Tân Tân! Cậu đến rồi!" Lâm Du vừa vào cửa đã tìm Tân Án. "Hắc hắc, tớ quên nói với cậu là ở tầng cao nhất. Tớ cứ tưởng cậu chưa đến chứ."
"Không sao, tớ gặp được người tốt bụng dẫn đường." Tân Án chỉ Từ Lâm Tức.
"Cảm ơn cậu nha, Tiểu Tức Tức." Lâm Du nói.
Lúc này, chủ nhân của buổi tiệc, Trần Cảnh Hiển cũng đến. Nhìn thấy Tân Án, anh ta vui vẻ lại gần: "Tân Tân, lâu quá không gặp cậu."
"Hết cách, tớ là dân làm công ăn lương hèn mọn mà." Tân Án thở dài.
"Tớ không hiểu sao cậu nhất định phải chạy đi đóng phim. Nhà cậu có thiếu tiền đâu." Trần Cảnh Hiển bất đắc dĩ nói. "Ba chúng ta từ sau khi tốt nghiệp đến giờ mới tụ tập lại được đầy đủ như vậy."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
"Anh biết gì chứ, đây gọi là đam mê." Lâm Du phản bác. "Anh xem Nghiêm Húc cũng giống vậy thôi."
Nghiêm Húc cảm thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người mình, liền đứng lên nói: "Còn ăn cơm không? Đói c.h.ế.t mất."
"Nói vậy sau này chúng ta có hai diễn viên rồi. Biết đâu hai người họ sau này còn có thể hợp tác với nhau." Vừa đi Lâm Du vừa lẩm bẩm với Trần Cảnh Hiển.
Tân Án cũng hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô tham gia tiệc tùng của họ. Cô cứ tưởng tiệc tùng là phải uống rượu hát hò, ai ngờ lại là cùng nhau ăn bữa cơm? Bất quá phải nói đồ ăn ở đây khá ngon.
"Tân Tân, cậu ăn thử món cá này đi. Món này đặc biệt làm cho cậu đó, cay lắm đó." Lâm Du nhiệt tình gắp thức ăn cho Tân Án.
Trần Cảnh Hiển vừa ăn miếng cá vào miệng thì nghe Lâm Du nói món này cay bạo. Anh ta muốn nhả ra nhưng không kịp nữa rồi. Mặt Trần Cảnh Hiển đỏ bừng.
"Bảo bối, em quên là anh không ăn được cay sao?" Trần Cảnh Hiển vừa ho vừa sốt ruột uống nước.
"Ôi, xin lỗi, em quên mất." Lâm Du xin lỗi rồi đưa cho Trần Cảnh Hiển một ly nước lạnh.