Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chương 21: Gian nan luyện chữ



Mặc dù có chút nhạc đệm nhỏ đó, nhưng những người khác không mấy để tâm. Chẳng mấy chốc, mọi người lại trở nên thân thiết, rôm rả bàn tán chuyện trên đảo, cho đến khi bị nhắc nhở.

“Tiếp theo không nên nói nhiều nữa nhé, chuyện trên đảo vẫn là để tự mình trải nghiệm thì hơn.” Tổng đạo diễn lên tiếng.

“Nhưng mà cái show này tên là "Đào Hoa Nguyên Ký", trên đảo toàn đồ bỏ đi, chẳng lẽ cuối cùng lại bắt chúng tôi xây đảo thật hả?” Tân Án tò mò hỏi.

“Khụ khụ, bí mật.” Tổng đạo diễn lại cảnh cáo vài câu rồi im lặng đi xuống.

Sau buổi thu hình kết thúc, Tân Án về đến khách sạn mà Lâm Tương đã đặt cho cô, để nghỉ ngơi. Cuối cùng cũng được ngả lưng xuống chiếc giường êm ái, Tân Án cảm thấy vô cùng thư giãn.

“Tân Án, em sao rồi?” Nghe thấy tiếng động trong phòng, Lâm Tương từ phòng bên bước ra, quan sát tình trạng của Tân Án. “Mặt không bị đen đi này, tốt đấy, trên người có chỗ nào bị thương không?”

Tân Án đứng lên giường xoay một vòng: “Yên tâm đi, em hoàn toàn không hề hấn gì.”

“Được rồi, mau xuống giường đi.” Lâm Tương lúc này mới yên tâm hẳn: “Hai ngày nữa em phải đi chụp ảnh tạo hình, nhớ chứ?”

Tân Án lúc này mới nhớ ra, còn hai tuần nữa là phải vào đoàn phim rồi. Hai ngày sau là buổi chụp ảnh tạo hình, hình như còn có một buổi đọc kịch bản nữa. Mà giữa khoảng thời gian đó, cô còn phải thu hình thêm một tập “Đào Hoa Nguyên Ký” nữa. Xem ra thời gian tới sẽ chẳng có lúc nào được nghỉ ngơi.

Lúc này, cô chợt nhớ ra một việc: “Bộ phim cổ trang kia thế nào rồi, có tin tức gì chưa?”

Lâm Tương lắc đầu: “Vẫn chưa có quyết định cuối cùng.”

Thôi vậy, cứ hoàn thành công việc trước mắt đã rồi tính sau. Chuyện này không vội được, không vội được. Tân Án tự nhủ lòng.

“Để chị nói trước nhé, em tham gia show này không được gây rắc rối ra đấy.” Lâm Tương nhìn Tân Án với ánh mắt dò xét.

“Em có thể gây rắc rối gì chứ.” Tân Án lảng tránh ánh mắt của Lâm Tương.

“Tùy em thôi. Hai ngày nữa chị không rảnh đi chụp ảnh tạo hình với em được, em bây giờ vừa đóng phim vừa quay show, chị sẽ tìm cho em một trợ lý, hai ngày nữa sẽ đến đón em.” Lâm Tương nói xong liền bỏ đi.

Tân Án, giờ đã tự do, nằm xuống giường bắt đầu lướt mạng. Cái điện thoại này sao mà thần kỳ đến vậy! Biết trước cả Weibo, tin tức trên toàn thế giới đều có thể xem được.

Đột nhiên, cô nghĩ đến một chuyện, mở ứng dụng mua sắm trực tuyến, chọn lựa và mua vài món đồ dùng tập thể thao.

Không sai, cô muốn bắt đầu tập thể hình.

Sau khi xuyên vào thân thể này, Tân Án nhận ra thân thể này quá yếu đuối, nhìn là biết ngay kiểu tiểu thư được nuông chiều từ bé, sức lực cũng chẳng có bao nhiêu. Điều này đối với cô mà nói quá bất tiện. Dù cô có giỏi đánh đấm, cái nền tảng thể lực này cũng không phát huy được gì. Vì vậy, cô quyết định từ giờ trở đi phải chăm chỉ rèn luyện, tốt nhất là luyện được cơ bắp như trước kia thì tốt.

Tân Án còn một việc cần giải quyết nữa, đó là chữ viết và đánh máy chữ. Chữ viết hiện đại khác xa so với chữ viết thời của cô. Tuy rằng cô có ký ức của nguyên chủ, có thể nhận biết hết các chữ, nhưng dù có ký ức, mỗi khi đánh máy hay viết chữ, cô đều phải lục lọi trong đầu để tìm kiếm từng chữ một. Điều này khiến tốc độ của cô vô cùng chậm. Hơn nữa, bản thân cô cũng chưa quen sử dụng điện thoại. Nếu việc này bị lộ ra khi ghi hình, chắc chắn sẽ bị chê cười là thất học.

Nghĩ vậy, Tân Án lại đặt mua thêm mấy quyển tập viết chữ, dự định lúc rảnh rỗi sẽ luyện tập.

Vậy còn việc đánh máy chữ thì nên luyện tập thế nào đây?

Tân Án chợt nảy ra một ý, mở khung chat Weibo, tìm đến mẹ mình, chậm rãi gõ chữ.

[Tiểu tiên nữ: [Mommy]

[Tiểu tiên nữ: Con từ đảo hoang đã trở về rồi.]

Văn Hâm Du bên kia lập tức trả lời.

[Mommy: Bảo bối! Con không sao chứ, có bị thương không, ở đảo hoang có vất vả không, có bị đen da không?]

[Mommy: Có rảnh về nhà không con?]

Tân Án ngơ người. Nhiều câu hỏi vậy sao? Nghĩ đến quyết tâm luyện chữ, Tân Án chỉ có thể từng bước từng bước gõ chữ trả lời.

[Tiểu tiên nữ: Không bị thương.}

[Tiểu tiên nữ: Không vất vả.}

[Tiểu tiên nữ: Không đen da.}

[Tiểu tiên nữ: Không rảnh, hai ngày nữa phải chụp ảnh tạo hình.}

Cô mất đến hai phút mới gõ xong đoạn tin nhắn ngắn ngủi 18 chữ này, thở phào nhẹ nhõm. Bên kia, Văn Hâm Du chỉ hai giây sau đã nhanh chóng trả lời.

[Mommy: Vậy thì tốt rồi, con đừng làm việc quá sức, nghỉ ngơi cho khỏe.}

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

[Mommy: Nhưng mà sao con đánh chữ chậm vậy, mẹ cứ nhìn chằm chằm vào dòng chữ “đang nhập” của con suốt hai phút đó, chẳng lẽ tay con bị thương hả?]

Tân Án giật mình kinh hãi, sao lại có người cứ nhìn chằm chằm vào khung chat chờ tin nhắn trả lời thế này! Tân Án sợ tiếp tục tiếp sẽ bị lộ, vội vàng trả lời rằng mệt rồi muốn đi ngủ, rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Kết thúc cuộc trò chuyện với Văn Hâm Du, Tân Án suy nghĩ một hồi, cảm thấy nhắn tin riêng quá dễ bị lộ sơ hở. Nhỡ đâu đối phương cũng nôn nóng chờ tin nhắn trả lời như mẹ cô thì sao. Cô xoay chuyển đầu óc, mở nhóm chat “Hôm nay Tân Án tẩy trắng sao”.

[Tiểu tiên nữ: Tôi từ đảo hoang trở về rồi.}

Đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng có người trả lời.

[Y: ?]

Lạnh lùng như vậy, vừa nhìn là biết ngay là Nghiêm Húc. Nhưng như vậy lại đúng ý cô, có thể giúp cô thong thả đánh chữ mà không bị ai nghi ngờ.

[Tiểu tiên nữ: Quay show.]

[Xixi: Má ơi, đại tiểu thư, cô đi đảo hoang quay show á? Không dọa c.h.ế.t cô luôn chứ?]

[Tiểu tiên nữ: Cũng khá thú vị.]

[Xixi: Vì tẩy trắng mà đúng là liều mạng, cứ có cảm giác rất nhanh thôi bổn phận fan não tàn này cũng sắp hoàn thành rồi.]

[Y: “Đào Hoa Nguyên Ký”?]

Tân Án không ngờ Nghiêm Húc lại biết cả chương trình này. Nhưng nghĩ lại, Nghiêm Húc là nhân vật tầm cỡ đại lão, chắc chắn biết hết các chương trình hot cũng không có gì lạ. Có điều Nghiêm Húc có vẻ không thích lên show cho lắm. Hiện tại các show mà anh tham gia chủ yếu là phỏng vấn hoặc tuyên truyền phim ảnh, chứ ngày thường anh chỉ vùi đầu vào đóng phim thôi.

[Tiểu tiên nữ: Đúng vậy, anh cũng biết à?]

[Xixi: Không phải chứ, có mấy chữ này thôi mà cô đánh chậm dữ vậy?]

Tân Án quyết định giả bộ không nhìn thấy tin nhắn này, chờ Nghiêm Húc trả lời.

[Y: Tổ chương trình có tìm tôi, nhưng không thú vị, không muốn đi.]

Lúc này, trong nhóm chat hiện lên hai biểu tượng tình nhân đầy tình tứ.

[Makka Pakka du: Bảo bối! Em khỏe không, đi đảo hoang thế nào? Có vui không?]

[Y Cổ Bỉ Cổ hiện: Ai ép chị Án nhà chúng ta lưu lạc đảo hoang vậy, nói ra anh em báo thù cho chị.]

[Xixi: Hai cái tên này cũng ghê tởm quá đi.]

Đông người không tốt ở chỗ này, Tân Án lại phải từng bước từng bước trả lời. Tân Án cảm thấy tay mình gõ chữ đến nóng ran, mà vẫn cứ gõ sai liên tục, chỉ còn cách chậm rãi xóa đi gõ lại từng chữ một.

Năm phút sau.

[Tiểu tiên nữ: Đảo hoang khá thú vị, người đại diện bắt đi quay show.]

[Tiểu tiên nữ: Tên nhóm chat đúng là vô liêm sỉ.]

[Xixi: Cô là người máy à, sao nói chuyện cứ nghiêm túc vậy.]

[Y Cổ Bỉ Cổ hiện: Tốc độ đánh chữ của cô, còn chậm hơn cả người già nữa.]

[Y: Là “mà” không phải “địa”.]

Tân Án thấy vậy liền quyết đoán rời khỏi nhóm chat. Hôm nay cô đã đánh máy chữ đến mệt lử rồi.

Đến ngày chụp ảnh tạo hình, Tân Án gặp được trợ lý mà Lâm Tương sắp xếp cho cô. Cô cũng hiểu ra Lâm Tương là không có ý định quan tâm đến cô nữa rồi. Trợ lý mới này nhìn qua là biết ngay một tân binh non kinh nghiệm. Nhưng như vậy cũng tốt, cô không thích bị quản thúc, trợ lý mới ngoan ngoãn thế này cũng không tệ.

“Án tỷ chào chị, em là Triệu Hi, cứ gọi em là Tiểu Hi được rồi ạ.” Cô gái nhỏ trước mặt có chút rụt rè sợ sệt nhìn Tân Án. Lâm Tương trước khi đến đã dặn dò riêng, tính tình Tân Án rất khó chiều, nhất định phải dỗ dành cho tốt mới được.

Tân Án thích những cô gái đáng yêu. Nhìn cô gái nhỏ mặt đỏ bừng trước mặt, chắc là vừa chạy đến đây, cô không khỏi sinh lòng thiện cảm: “Vào đi.”

Triệu Hi khẩn trương đi vào phòng Tân Án, đặt bữa sáng đã chuẩn bị sẵn lên bàn: “Án tỷ, đây là bữa sáng em mua theo lời Tương tỷ dặn, chị xem có được không ạ?”

Tân Án vốn không kén ăn, nhìn thấy bữa sáng là cháo sườn non trứng bắc thảo và sữa đậu nành cũng thấy hơi đói bụng, ngồi xuống ghế liền ăn: “Nhìn tôi làm gì, em cũng ngồi xuống ăn đi.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Triệu Hi ngớ người.

Sao cảm giác Án tỷ không hề khó gần như lời đồn nhỉ?