Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chương 22: Mặt Mộc Lên Hình





Triệu Hi đưa Tân Án đến phim trường chụp ảnh tạo hình. Vì là người mới hoàn toàn, Triệu Hi khá lúng túng, không hiểu vì sao lại được Lâm Tương giao cho vị trí trợ lý riêng quan trọng như vậy của Tân Án. Cô có chút bối rối không biết phải làm gì.

Nhưng Tân Án hiểu rõ trong lòng, Lâm Tương cố tình gây khó dễ cho cô. Nhưng lại không thể làm một cách trắng trợn, nên chỉ có thể rút lui trước, tìm một người mới đến để gây thêm phiền phức cho cô.

Ha ha. Tân Án cười lạnh trong lòng. Lâm Tương thật sự quá xem thường cô rồi, cho rằng không có người đại diện thì cô không làm được gì sao.

“Em cứ đi theo chị là được, hôm nay chỉ là chụp ảnh tạo hình, chắc không có chuyện gì khác đâu. Có lẽ lúc lấy trang phục sẽ phải đi một chuyến.” Tân Án nói với Triệu Hi, người có vẻ hơi căng thẳng vì lần đầu đến phim trường.

Triệu Hi vội vàng gật đầu lia lịa: “Vâng, vâng ạ.”

Thật ra Tân Án cũng chưa từng đến nơi này bao giờ. Cô tỏ vẻ bình tĩnh bên ngoài, nhưng trong lòng lại đang hoang mang không biết rốt cuộc phải đi đâu.

“Ai? Là Tân Án phải không?” Khi hai người đang giả vờ trấn tĩnh đi loanh quanh gần khu vực hóa trang, cuối cùng cũng có người gọi họ lại: “Ở đây này, ở đây này!”

Tân Án nhìn thấy Vương Lạc Lạc thì yên tâm.

“Hôm nay Tương tỷ không đi cùng hai người sao?” Vương Lạc Lạc kéo ghế mời Tân Án ngồi xuống, chuẩn bị bắt đầu trang điểm.

“Chị ấy bận, nhờ em đến hỗ trợ. Chị cần giúp gì cứ nói với em.” Triệu Hi nhiệt tình nói từ phía sau.

Vương Lạc Lạc thấy vậy cũng hiểu cô bé này chắc chưa quen với kiểu công việc này, nhỏ giọng nói với Tân Án: “Cô bé này mà cứ nhiệt tình thế này, chắc nhanh bị sai vặt cho chạy đôn chạy đáo thôi. Sao Tương tỷ lại đưa cho chị một người mới toanh thế này, quá đáng thật đấy.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

“Ai mà biết được.” Khóe môi Tân Án cong lên một nụ cười nhạt.

Vì lần này diễn vai học sinh, nên chỉ trang điểm nhẹ nhàng. Về cơ bản chỉ là kẻ lông mày đơn giản và một chút phấn mắt màu nhạt, làm nổi bật vẻ thanh thuần đáng yêu của Tân Án. Vương Lạc Lạc nhìn mà không rời mắt được.

“Án tỷ, chị trang điểm nhẹ nhàng thật là xinh đẹp.” Vương Lạc Lạc không khỏi khen ngợi.

Nhưng Tân Án lại cảm thấy có chút không đúng. Theo lý thuyết, nhân vật của cô là từ nông thôn lên, lại chỉ là vai phụ, không nên trang điểm mới phải. Tân Án nghĩ ngợi rồi bảo Triệu Hi đi hỏi đạo diễn xem có thể để mặt mộc đóng phim được không.

Đạo diễn của bộ phim “Mười Sáu” này là Trương Hạ, một đạo diễn phim nghệ thuật có tiếng trong giới. Trước đây ông luôn tập trung làm phim nghệ thuật, thậm chí từng được đề cử vài giải thưởng quốc tế. Đây là lần đầu tiên ông quay phim truyền hình, cũng là vì coi trọng kịch bản xuất sắc.

Khi Triệu Hi đến tìm, Trương Hạ đang tập trung suy nghĩ về tiểu sử nhân vật và nên áp dụng kỹ thuật quay phim nào. Nghe Triệu Hi hỏi, ông hơi ngớ ra.

Ông chưa từng nghe nói đến Tân Án, nhưng lúc đầu khi chọn Tân Án, ông có nghe phong phanh về tin đồn gia thế không tầm thường của cô, trong lòng đã có chút phản cảm. Ông thậm chí đã nghĩ rằng Lý Mạc là một nhân vật then chốt, nếu cô diễn không tốt ở phim trường, ông sẽ thay người.

Không ngờ cô lại chủ động yêu cầu để mặt mộc?

Trương Hạ hơi ngạc nhiên, nhìn Triệu Hi bên cạnh vẫn còn lo lắng nhìn phản ứng của mình, ông gật đầu.

Thật ra ông có chút chờ đợi xem kết quả cuối cùng sẽ ra sao.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Trương Hạ, Tân Án tẩy trang, chỉ thoa một chút son môi để thêm sắc mặt, rồi tết tóc đuôi ngựa, lập tức có dáng vẻ của một nữ sinh.

“Quả nhiên mỹ nữ dù mặt mộc cũng đẹp.” Vương Lạc Lạc nhìn mỹ nhân thanh tú trước mắt mà không rời mắt được.

Vì Tân Án chỉ là một vai phụ nhỏ, nên phải ở phòng hóa trang chờ những diễn viên có cảnh quay trước hoàn thành xong mới đến lượt cô. Tân Án cũng không sốt ruột, tựa vào sofa vừa nhìn điện thoại vừa lặng lẽ chờ đợi.

Lúc này, cửa phòng hóa trang vốn chỉ có một mình cô bỗng mở ra. Một người phụ nữ mang giày cao gót, tô son đỏ chót bước vào. Tân Án không quen người này.

“Đây là ai?” Người phụ nữ nhìn Tân Án mặc đồng phục học sinh đang cúi đầu ngồi trên sofa, nhất thời còn tưởng là nhân viên công tác nào đó dẫn theo con nít đến.

“Phạm lão sư, đây là Tân Án, cũng là diễn viên của bộ phim này.” Nhân viên công tác giới thiệu.

Lúc này người phụ nữ kia mới xoay người lại đánh giá Tân Án kỹ lưỡng, mày nhíu chặt. Tân Án thấy trong mắt cô ta một vẻ khinh thường, nhìn qua là biết người phụ nữ này khó ưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Cái loại mèo mả gà đồng gì cũng có thể vào phòng hóa trang của tôi sao?” Phạm Hân bực bội nói.

Thấy Tân Án không có phản ứng gì, Triệu Hi nhanh chóng lén lút nhắc nhở bên tai Tân Án: “Đây là Phạm Hân, mới ra mắt được ba năm, trong bộ phim này diễn vai nữ thứ tư, chính là một trong những người bắt nạt chị đó.”

Ra là chỉ là vai nữ thứ tư, không biết còn tưởng là nữ chính chứ, khẩu khí ngông cuồng thật. Tân Án cúi đầu tiếp tục đắm chìm vào thế giới internet, không muốn tham gia vào những chuyện thị phi này.

Nhưng trong mắt Phạm Hân, điều này lại mang một ý nghĩa khác.

“Cô có ý gì?” Phạm Hân tiến lên một bước đi đến trước mặt Tân Án: “Cô đang phớt lờ tôi sao?”



Cô tưởng cô là ai?

Tân Án chỉ có thể cạn lời ngẩng đầu lên: “Tôi có quen biết cô đâu.”

Phạm Hân nhất thời cứng họng, lập tức nổi trận lôi đình chỉ vào mặt Tân Án: “Cô tưởng cô là ai, đến đây mua nước tương chắc, khó khăn lắm mới trà trộn được vào đoàn phim còn không biết an phận, coi chừng tôi bảo đạo diễn đổi cô đó!”

Vẻ mặt Tân Án vẫn không hề gì: “Vậy cô đi đi.”

“Cô ta đóng vai gì!” Phạm Hân giận dữ hỏi nhân viên công tác bên cạnh.

“Lý Mạc.” một nhân viên công tác sợ hãi rụt rè trả lời.

“Tôi còn tưởng ai, cô chẳng phải chỉ là vai nữ thứ năm thôi sao, nói dễ nghe thì là nữ thứ năm, nói khó nghe thì chỉ là vai quần chúng, cô có tư cách gì ở đây mà mặt nặng mày nhẹ với tôi!” Phạm Hân cười khẩy nói.

“Thứ nhất, là chính cô suy diễn quá nhiều, tôi chỉ là không quen biết cô nên không chào hỏi. Thứ hai, tôi nhớ là cô cũng chỉ là vai nữ thứ tư thôi, chúng ta cũng không hơn nhau là bao.” Tân Án nói.

Nhân viên công tác nghe những lời này sắc mặt đều thay đổi, vội vàng ra hiệu cho Tân Án đừng nói nữa. Tính tình Phạm Hân bọn họ đều biết, vốn dĩ là người được tư bản nâng đỡ lên, lại cứ tưởng mình nổi tiếng lắm, cả ngày hếch mũi lên với người khác, nhân viên công tác bên cạnh đều khổ không nói nên lời.

“Cô xong đời rồi! Cô dám nói chuyện với tôi như vậy, đi, chúng ta đi tìm đạo diễn!” Phạm Hân lúc này mất hết cả hứng trang điểm, xông ra ngoài cửa đi tìm Trương Hạ mách lẻo.

“Án tỷ, giờ phải làm sao đây?” Triệu Hi có chút sốt ruột hỏi, đây là lần đầu tiên cô đi làm cùng Tân Án, lại để xảy ra chuyện cô ấy bị đổi vai, chắc chắn sẽ bị Lâm Tương sa thải.

“Đừng sợ, nếu một đạo diễn nổi tiếng tốt bụng như lời đồn mà vì chút chuyện này đã đổi người, vậy chứng tỏ ông ta cũng chẳng ra gì.” Tân Án lại tỏ ra bình thản.

“Đạo diễn, chính là cô ta!” Vừa dứt lời, ngoài cửa đã truyền đến giọng hờn dỗi của Phạm Hân.

Cửa bị đẩy ra, đập vào mắt là khuôn mặt đắc ý của Phạm Hân và Trương Hạ đang nhướng mày.

Trương Hạ vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy Tân Án trong nháy mắt liền biết đây chính là Lý Mạc mà ông muốn tìm. Tân Án mặt mộc mặc đồng phục học sinh ngồi trên sofa, một tay cầm điện thoại, vẻ mặt lạnh nhạt nói chuyện với Triệu Hi, sống động hệt như Lý Mạc ngoài đời, một nữ sinh bị bạo lực học đường vì tính cách lập dị.

“Cô nói tôi chẳng ra gì?” Trương Hạ không bỏ qua câu cuối cùng của Tân Án.

Mặt Tân Án lộ vẻ xấu hổ, đây là lần đầu tiên nói xấu sau lưng người khác mà bị bắt tại trận.

“Đúng vậy, đạo diễn xem cô ta kìa, chút lễ phép cũng không có, cô ta vừa mới còn dám ăn nói xấc xược với tôi, người như vậy ở trong đoàn phim chỉ làm hỏng không khí thôi!” Phạm Hân ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.

“Cô im miệng đi.” Trương Hạ sớm đã phát ngán Phạm Hân. Nếu không phải bên đầu tư nhất quyết nhét Phạm Hân vào, ông chẳng đời nào tìm một người diễn dở tệ như vậy đâu, nên cuối cùng ông đành giao cho cô ta một vai ác nữ để đối phó với bên đầu tư: “Cô kia, chuẩn bị một chút rồi ra ngoài quay phim.”

“Vâng ạ.” Thấy Trương Hạ không truy cứu chuyện cô nói xấu sau lưng, Tân Án thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị ra cửa.

“Ý ông là sao! Ông bênh cô ta? Quan hệ của hai người là gì?” Phạm Hân thấy Trương Hạ trong mắt không kiên nhẫn với mình, càng thêm phẫn nộ.

“Phạm tiểu thư, nói năng lung tung có thể bị kiện tội phỉ báng đấy. Nếu cô không muốn diễn vai này thì có thể cút ngay bây giờ, ở đây chúng tôi không hầu hạ cô.” Trương Hạ nói.

Tân Án nghe mà kinh hãi không thôi, không ngờ miệng của đạo diễn Trương Hạ lại độc địa như vậy, không sợ đắc tội với người sao, Phạm Hân này vừa nhìn là biết có chỗ dựa vững chắc.

“Ông! Ông đứng lại đó cho tôi!” Phạm Hân tức đến mức bốc hỏa, thấy Tân Án lại định lơ cô ta đi, bèn túm chặt lấy cánh tay Tân Án, tay còn lại vung lên định tát thẳng vào mặt cô!