Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chương 24: Bắt Sống Cá Chình (1)



Mấy tiếng đồng hồ trôi qua vội vã, Tân Án vẫn chưa kịp ăn gì. Với tính cách đã bắt tay vào làm việc gì là phải làm cho xong của mình, cô dồn hết sức để xây xong chuồng gà. Đến khi ôm đàn gà vào chuồng rồi, Tân Án mới cảm thấy bụng mình đã đói meo, kêu réo òng ọc.

“Cô Cô, ở trong này ngoan ngoãn đẻ trứng cho tôi nhé!” Tân Án nhìn con gà mái vừa được tháo dây trói, tung tăng chạy vào chuồng, giành lại tự do, cô nói chuyện với nó.

Hiện tại, Tân Án đã đuối sức, không còn hơi đâu mà đi kiếm ăn nữa. Cô chỉ còn cách trông chờ vào mấy quả trứng gà để có bữa tối đơn giản, chắc bụng. Kiểm tra chuồng gà, cô thấy có tất cả năm quả trứng, như vậy là đủ cho Tân Án một bữa no bụng rồi.

Tân Án lấy ba quả trứng gà, đập vào bát, khuấy đều. Nêm thêm chút muối và tiêu xay cho vừa vị, cô bắt đầu chuẩn bị chiên trứng.  Đổ một chút dầu ăn vào chảo, trút một phần ba lượng trứng vào chiên. Đến khi trứng bắt đầu nổi bọt khí và se lại, Tân Án lại đổ tiếp phần trứng còn lại vào chiên cùng. Sau đó, cô chiên vàng đều hai mặt cho trứng định hình thành một miếng vuông vắn là được.

Để tăng thêm chút hương vị, Tân Án rưới lên miếng trứng tráng một ít tương cà chua mà cô đã “tiện tay” lấy được từ một cửa hàng thức ăn nhanh nào đó. Món ăn tuy đơn giản nhưng cũng đủ để cô tạm thời xua tan cơn đói.

“Không được, tối nay nhất định phải ăn một bữa no nê mới được!” Tân Án xoa xoa cái bụng vẫn còn chưa thỏa mãn của mình. Cô có chút tò mò, không hiểu sao lần này chương trình không thông báo nhiệm vụ gì cả. Theo lẽ thường, lần ghi hình thứ hai này đáng lẽ phải là lúc các đội viên tập hợp lại mới đúng.

Nhưng Tân Án không hề biết rằng, theo kế hoạch ban đầu của chương trình, lần thu hình thứ hai này đúng là sẽ cho các đội viên tập hợp. Thế nhưng, sau khi xem xét kỹ lưỡng những gì Tân Án đã thể hiện trong lần thu hình đầu tiên, tổng đạo diễn đã quyết đoán thay đổi kế hoạch. Ông cảm thấy việc để một mình Tân Án tự tung tự tác chắc chắn sẽ tạo ra nhiều tình huống thú vị và thu hút người xem hơn. Vì vậy, ông đã từ bỏ ý định tập hợp tất cả khách mời, quyết định để họ tự do phát triển, đồng thời muốn xem Tân Án rốt cuộc còn có thể làm ra những chuyện kinh thiên động địa gì nữa.

Ăn xong bữa tối gọn nhẹ, Tân Án trở về căn phòng nhỏ tồi tàn của mình, ngủ một giấc ngon lành đến tận chiều tối mới tỉnh dậy. Lúc này đã là 5 giờ chiều, nhìn sắc trời nhá nhem tối, cô từ bỏ ý định vào rừng sâu thăm dò. Thay vào đó, Tân Án quyết định đi theo con đường quen thuộc lần trước, tìm đến cái hồ để vớt cá.

Nhưng khi đến nơi, Tân Án mới phát hiện ra tổ đạo diễn lại giở trò quỷ gì đó. Mấy con cá trắm cỏ to béo hôm trước đã biến mất đâu không thấy, thay vào đó là những con cá nhỏ hơn nhiều, cùng với một đám cá chình thân dài ngoằng, nhìn chẳng khác gì rắn, đáng sợ muốn chết! Nếu là người khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ chẳng dám bén mảng đến gần chứ đừng nói là bắt cá.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Nhưng Tân Án thì khác. Ánh mắt cô sáng rực lên khi nhìn thấy những con cá chình to khỏe. Trong đầu Tân Án đã hình dung ra món cá chình nướng kabayaki thơm ngon, béo ngậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Tổ đạo diễn lần này bỗng dưng có lòng vậy sao?” Tân Án quay đầu lại, hướng về phía máy quay, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.

.........

Tổng đạo diễn trong lòng gào thét: “Đây là để dọa cho cô sợ, không dám xuống vớt cá đấy! Mấy con cá chình này tốn bao nhiêu tiền của tổ sản xuất mới vận chuyển về được đấy!”

Đúng vậy, kể từ sau khi chứng kiến cảnh Tân Án hung hãn dùng xiên bắt cá, tổ chương trình cảm thấy việc thả nhiều cá như vậy xuống hồ bơi thật sự quá lãng phí. Biết đâu chừng sau này nơi này lại trở thành trang trại cá của riêng Tân Án, rồi cứ thế mà cô chẳng phải lo lắng gì về chuyện ăn uống nữa.

Thế là tổng đạo diễn nghĩ ra một kế. Ông cho người vớt hết đám cá trắm cỏ béo ngậy ban đầu đi, thay vào đó là mấy con cá nhỏ, rồi thả thêm một ít cá chình nhìn có vẻ đáng sợ. Hơn nữa, cá chình lại rất nhanh nhẹn, linh hoạt, rất khó để dùng xiên mà bắt trúng. Như vậy, có lẽ Tân Án sẽ từ bỏ cái hồ bơi này mà đi tìm kiếm thức ăn ở nơi khác.

Tất cả mọi người trong tổ sản xuất đều hồi hộp, căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình, dõi theo từng động thái của Tân Án. Trong lòng họ không ngừng cầu nguyện: “Bỏ đi, bỏ đi, đi vào rừng mà nhặt bánh mì với gạo mà chúng tôi đã cẩn thận đặt sẵn cho cô đi mà.”

Nhưng trái với mong đợi của họ, Tân Án lại lôi ra cây xiên bắt cá thần thánh của mình. Cô nhìn chằm chằm vào đám cá chình trong hồ bơi, dường như đang suy tính điều gì đó.

Trợ lý nhìn thấy vậy thì không khỏi lo lắng: “Cá chình trơn tuột như vậy, chắc chắn không xiên được đâu. Hôm nay Tân Án có còn được ăn cơm không đây?”

Tổng đạo diễn cười khẩy, đáp: “Không ăn được cơm thì mới có chuyện để xem chứ sao. Người trẻ tuổi ấy mà, phải chịu chút thất bại thì mới biết khôn ra được.”

Nếu không thì khoảng cách giữa Tân Án với những khách mời khác đúng là quá lớn rồi còn gì.

Tân Án ban đầu thử dùng xiên khuấy động mặt nước trong hồ, đám cá chình lập tức nháo nhào, quẫy đuôi bơi tứ tán.