Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chương 23: Tu Sửa Chuồng Gà



Thật nực cười! Nếu để người này đánh trúng, Tân Án không xứng danh nữ tướng quân. Cô dễ dàng dùng một tay chặn lại bàn tay vung tới của Phạm Hân, rồi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát vung tay còn lại, đánh trả thẳng vào mặt ả.

“Ôi, ngại quá, hơi mạnh tay.” Tân Án giả vờ hối lỗi.

“Phụt!” Trương Hạ bật cười thành tiếng.

“Các người…!” Phạm Hân ôm mặt, trừng mắt nhìn Tân Án, nửa ngày không thốt nên lời.

“Được rồi, đi thôi.” Trương Hạ phẩy tay với Tân Án, mặc kệ tình hình phòng hóa trang sau đó ra sao, nhanh chóng chuồn khỏi cái ổ thị phi của đám phụ nữ này.

“Án tỷ, tay có đau không? Có cần em lấy dầu xoa bóp cho chị không?” Triệu Hi đúng lúc tiến lên nịnh nọt.

Tân Án rất hài lòng với sự lanh lợi của Triệu Hi, xua tay: “Không sao, chúng ta đi thôi.”

Nói rồi, cô chẳng thèm để ý Phạm Hân gào thét hay phòng hóa trang hỗn loạn thế nào, không ngoảnh đầu rời đi.

“Vừa rồi cô làm vậy, trông giống ác nữ trong phim hơn đấy, tiếc là lại đóng vai Lý Mạc.” Vừa ra khỏi phòng hóa trang, Tân Án đã thấy Trương Hạ đứng dựa tường, lắc đầu nhìn cô.

“Yên tâm đi đạo diễn, tôi sẽ cho ông thấy Lý Mạc.” Tân Án tự tin nói: “Chuyện vừa rồi quên đi là được.”

Đứng dưới ánh đèn studio, mọi căng thẳng trong lòng Tân Án tan biến hết. Bối cảnh chụp hình của cô là một góc tường xi măng xám xịt. Cô sẽ chụp ảnh tạo hình ở đây.

“Cô tự do phát huy đi.” Tân Án còn đang chờ Trương Hạ ra lệnh tạo dáng, ai ngờ ông lại đột ngột buông một câu “tự do phát huy đi”, khiến cô trở tay không kịp.

Tân Án hít sâu một hơi, tập trung tinh thần, tưởng tượng mình chính là Lý Mạc, một nữ sinh bị bạo lực học đường. Góc tường này chính là nơi quen thuộc nhất của cô, vì ở trường học này, cô thường xuyên bị đánh đập, chửi mắng ở những góc tường như thế này.

Khi nhập vai, ánh mắt Tân Án biến đổi. Cô cụp mắt xuống, chậm rãi ôm chặt cơ thể ngồi xổm xuống góc tường.

Trương Hạ thấy vậy liền ra hiệu cho quay phim, máy quay bắt đầu tách tách hoạt động.

Lúc này, Tân Án và Tân Án vừa ở phòng hóa trang như hai người khác nhau. Sự thay đổi nhanh chóng này khiến Triệu Hi, lần đầu chứng kiến cảnh tượng này, kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

Tân Án gục đầu lên gối, vẻ mặt bất lực nhìn xung quanh, mắt ngấn lệ, trông thật đáng thương. Lát sau, cô lại tựa lưng vào tường, nhắm mắt lặng lẽ khóc.

Rõ ràng chỉ là chụp ảnh, nhưng Trương Hạ cảm thấy cô như đã bắt đầu diễn xuất rồi vậy. Hình ảnh của cô dần hòa nhập làm một với Lý Mạc mà ông tưởng tượng khi đọc kịch bản.

Cô gái này thật sự có tố chất diễn viên giỏi, Trương Hạ thầm nghĩ.

“Được rồi, kết thúc.” Trương Hạ vừa dứt lời, Tân Án mở mắt, lau vội nước mắt. Lý Mạc u ám vừa rồi biến mất khỏi người cô.

“Án tỷ, chị ngầu quá!” Triệu Hi chạy tới đưa khăn giấy cho Tân Án lau nước mắt, giơ ngón cái khen ngợi.

“Không tệ, buổi chụp hôm nay kết thúc ở đây, tôi rất mong chờ biểu hiện của cô khi phim bấm máy.” Trương Hạ bước đến trước mặt Tân Án, hài lòng nhìn cô.

“Cảm ơn đạo diễn.” Tân Án khiêm tốn đáp: “Tôi sẽ cố gắng diễn thật tốt!”

Được khen mà không kiêu ngạo, không nịnh nọt, cô gái này không khó gần như lời đồn, Trương Hạ nghĩ thầm, tự động xóa bỏ chuyện cái tát ở phòng hóa trang vừa rồi khỏi đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Trở lại phòng hóa trang, Phạm Hân đã biến mất không thấy bóng dáng, chắc là không còn mặt mũi ở lại đây nữa. Nhưng nếu ả ta bỏ vai diễn thì tốt nhất, bằng không đến lúc đó Phạm Hân còn phải diễn cảnh bắt nạt cô, cô sợ mình sẽ phản ứng thái quá mà lao vào đánh người thật.

Ngoài “Đào Hoa Nguyên Ký” và bộ phim truyền hình “Mười Sáu”, Tân Án không còn lịch trình nào khác. Rốt cuộc cô vẫn chỉ là một diễn viên hạng B, khá rảnh rỗi.

Sau buổi chụp ảnh tạo hình, Tân Án tham gia buổi đọc kịch bản. Lúc này cô mới gặp gỡ nam nữ chính. Nữ chính của “Mười Sáu” là Lê Vũ Tình, một tiểu hoa đán có chút danh tiếng, cũng là người có nhiều cảnh diễn chung nhất với cô trong phim. Nam chính là Hà Lâu, một diễn viên mới nổi, không có nhiều tương tác với cô.

Lê Vũ Tình là người EQ cao, lại còn là kiểu ngọt muội mà Tân Án thích nhất. Ngay trong buổi đọc kịch bản, cô ấy đã nhiệt tình đến bắt chuyện, trao đổi phương thức liên lạc với Tân Án. Đây là WeChat đầu tiên cô có được trong giới giải trí.

“Cậu xinh đẹp như vậy, đến lúc đó bọn họ sao nỡ bắt nạt cậu.” Lê Vũ Tình vừa nhìn thấy Tân Án đã thốt lên.

“Hì hì, cậu cũng xinh mà.” Tân Án vui vẻ đáp lời, cùng Lê Vũ Tình trò chuyện.

Vì Tân Án chỉ là vai nữ thứ năm, buổi đọc kịch bản không có việc gì của cô, phần lớn thời gian cô chỉ ngồi một góc xem người khác đọc. Nhưng điều bất ngờ là Phạm Hân cũng đến. Ả ta làm như không có chuyện gì xảy ra, lơ đẹp cô, nhưng không hiểu sao Tân Án vẫn cảm thấy ả đang nén một mưu đồ xấu xa nào đó.

Sau buổi đọc kịch bản, Tân Án yên tâm ở khách sạn nghỉ ngơi hai ngày, rèn luyện thân thể, rồi lại nghênh đón buổi ghi hình “Đào Hoa Nguyên Ký”. Nói thật, sau một tuần, Tân Án còn thấy nhớ nhớ cái căn phòng nhỏ tồi tàn của mình trên đảo.

Cách lên đảo vẫn giống như lần trước, bị bịt mắt rồi đưa lên thuyền. Khi Tân Án mở mắt ra, trước mắt vẫn là căn phòng nhỏ xập xệ quen thuộc, và con gà bị buộc ngoài cửa.

“Ôi chà, cục cưng, sao mày béo ú thế này!” Tân Án nhìn con gà trước mắt, nó lớn hơn tuần trước không ít.

PD Lương ở sau màn hình lảm nhảm: “Cô có biết tôi nuôi nó vất vả thế nào không hả!”

Tân Án bất ngờ nhặt được mấy quả trứng gà trong góc nhà.

Má ơi! Thế này thì khác nào trúng số độc đắc, Tân Án vốn định bụng hôm sau thịt gà, bỗng dưng thấy tiếc. Giữ lại con gà này để nó đẻ trứng, chẳng phải là có nguồn cung liên tục sao!

Tân Án quyết tâm nuôi gà. Đã nuôi gà thì phải xây một cái chuồng gà tử tế mới được.

Thế là Tân Án tìm một khoảnh đất trống cách căn phòng nhỏ khoảng 50 mét phía sau, xác định vị trí làm chuồng gà, rồi bắt đầu vác rìu đi chặt cây. Tốc độ hành động của cô khiến PD Lương trợn tròn mắt ngạc nhiên.

“Cậu nói xem cô ta định làm gì?” Tại khu tổng chỉ huy, đạo diễn tò mò hỏi.

“Chặt cây chắc là để đốt lửa?” Trợ lý nhỏ suy đoán: “Nhưng mà tốc độ chặt cây của cô ấy nhanh quá đấy.”

Tân Án thuần thục chặt hạ hai cây gỗ nhỏ, đã thấy mệt muốn chết. Quả nhiên thân thể này vẫn còn thiếu rèn luyện, chứ sức cô ngày xưa chặt năm cây gỗ chứ chẳng chơi.

Cô ước lượng một chút, cảm thấy hai cây cũng không sai biệt lắm, liền bắt đầu chẻ gỗ, đều tước thành những thanh gỗ thô và ván gỗ. Ngay sau đó, cô lấy dây thép từ ba lô ra, quấn vòng quanh, cuối cùng đóng ván gỗ lên trên, xung quanh dùng lưới sắt làm thành hàng rào, một cái chuồng gà đơn giản liền hoàn thành.

“Má ơi, cô ta là người nào vậy, mà mấy tiếng đồng hồ đã làm xong một cái chuồng gà?” Tổng đạo diễn lại lần nữa kinh ngạc thốt lên.

Sao lại có nữ minh tinh nào tự tay làm chuồng gà thế này!

Tính toán thời gian một chút, Tân Án lên đảo lúc 10 giờ sáng, bây giờ đã là 2 giờ chiều, chưa đến năm tiếng đồng hồ đã dựng xong một cái chuồng gà.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

“Cô ấy thật sự không có xuất thân từ nông thôn sao?” Trợ lý nhỏ hỏi, nhận được cái liếc khinh bỉ của tổng đạo diễn.

Người ta là thiên kim tiểu thư nhà giàu, sao có thể lớn lên ở nông thôn, dù có lớn lên ở nông thôn, cũng hiếm có cô gái nào biết làm chuồng gà chứ!

Nhưng mà, Tân Án trước kia hành quân thường được dân chúng nhiệt tình khoản đãi, đôi khi còn ở nhờ nhà dân, nên việc các cô có thể giúp dân cũng chỉ là sửa sang nhà cửa thôi. Vì vậy, cái chuồng gà đơn giản này đối với Tân Án mà nói vẫn là chuyện nhỏ.