Sau khi hái được nấm và trái cây, Tân Án không tiếp tục thăm dò nữa. Cô cảm thấy đã hơi mệt, hơn nữa, cô luôn có thói quen dùng bao nhiêu hái bấy nhiêu. Số trái cây hái được đã đủ cho cô ăn, lại thêm cả nấm nữa. Để giữ sức cho buổi chiều đi bắt gà, cô quyết định quay về.
Tuy nhiên, trên đường trở về, cô bất ngờ phát hiện ra cây cát đằng. Ánh mắt Tân Án lập tức sáng lên. Cát đằng đúng là một thứ tốt! Sắn dây đằng có thể trị tiêu chảy, biết đâu sau này lỡ ăn phải đồ gì không tốt thì sẽ có tác dụng.
Thời đại trước của cô, vỏ cây cát đằng chủ yếu được dùng để đóng thuyền, sửa thuyền và làm giấy. Hơn nữa, cát đằng rất dai, có thể dùng làm dây thừng, còn rễ sắn thì có thể dùng để nấu canh hoặc làm bột.
Nghĩ là làm, Tân Án dừng lại đào rễ sắn, mang theo rất nhiều về.
Cô trợ lý trẻ tuổi nhìn cảnh này thầm nghĩ: Không phải là những người khác không có vận may tốt bằng Tân Án, mà là ngay cả khi có cát đằng trước mặt, họ cũng chẳng biết nó ăn được!
Tân Án hài lòng mang theo một sọt đầy ắp đồ ăn trở về căn phòng nhỏ tồi tàn. Cô chuẩn bị làm món nướng cá chình và nướng nấm đơn giản.
Cô quay lại hồ bơi quen thuộc, tiếp tục dùng xiên bắt cá và bắt được một con cá chình. Trở về bếp lửa, cô dùng dây thép mang theo tự chế một cái vỉ nướng BBQ.
Cá chình được xử lý sạch sẽ theo cách cũ, cắt khúc, sau đó ướp với rượu gia vị, tiêu xay, nước tương và đường trắng. Cô đặt cá chình và nấm mật ong lên vỉ, trực tiếp nướng trên lửa than.
Cá chình nướng đến khi da giòn rụm, Tân Án vắt thêm chút phúc bồn tử lên trên. Vị chua ngọt thanh mát của phúc bồn tử hòa quyện với hương thơm giòn ngon của cá chình, càng làm tăng thêm hương vị hấp dẫn. Món ăn này ăn cùng với cơm thì đúng là sự kết hợp hoàn hảo.
Trong lúc Tân Án đang ngon lành thưởng thức món cá chình nướng thơm lừng, từ trên trời một chiếc máy bay không người lái bay tới, treo lơ lửng một chiếc giỏ.
“Lại còn có người đưa đồ ăn cho mình sao?” Tân Án nhớ đến nhiệm vụ hôm nay, tò mò cầm lấy chiếc giỏ. Bên trong là hai chiếc bánh mì nhỏ, thứ mà cô thường thấy nhan nhản trong rừng nhưng lại quá lười biếng để nhặt. Trên bánh mì có một tờ giấy nhỏ ghi là Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh gửi viện trợ tới.
Đại bản doanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Họ vậy mà lại đưa đồ ăn cho Tân Án? Bánh mì của họ ở khu vực gần đó chẳng phải còn lại có mấy cái thôi sao!” Tổng đạo diễn ngạc nhiên hỏi.
Vì Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh chỉ có thể sống dựa vào việc nhặt đồ ăn do tổ chương trình thả, họ đã bị tổ chương trình liệt vào danh sách những đội cần cứu tế nhất. Vậy mà hai người vẫn cố gắng dành ra hai chiếc bánh mì nhỏ để gửi viện trợ cho Tân Án.
Cô trợ lý nghe vậy liền nhìn về phía đội của Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh. Hai người vẫn đang thảm thương nấu cháo trắng, vừa nấu vừa thở dài.
“Haizz, hy vọng chút bánh mì này có thể giúp được Tân Án. Một mình cô ấy khổ quá.” Tưởng Bạch Thanh vừa ăn cháo trắng vừa nói.
“Đúng vậy, bọn mình đã thảm thế này, ngày ba bữa cháo trắng, chắc bên chỗ Tân Án còn chẳng có gì để ăn ấy chứ.” Hà Thư cũng thở dài theo.
Tổng đạo diễn thầm nghĩ: Các cậu nghĩ nhiều rồi, người ta đang ăn cá chình nướng kìa...
Ông lại nhìn về phía đội ba người. Quả nhiên, họ vẫn đang tranh cãi. Từ lần ghi hình thứ hai, đội của Hứa Lị Lị là đội khiến người ta đau đầu nhất. Không chịu vào rừng kiếm ăn, ngược lại cả ngày chỉ gây xung đột. Lần này, có vẻ như họ đang cãi nhau về việc có nên viện trợ cho Tân Án hay không.
“Chúng ta còn chẳng có gì để ăn, lấy đâu ra mà viện trợ cho người khác? Chúng ta giàu có lắm chắc!” Hứa Lị Lị bất mãn nói.
“Nhưng mà, dù sao cô ấy cũng là con gái, mình giúp đỡ cô ấy chút gạo cũng được mà.” Trần Tiệp khuyên nhủ.
“Đúng đó, chúng ta cũng không thiếu chút gạo này, hay là cho cô ấy một ít đi.” Lâm Thi Quý cũng lên tiếng.
Hứa Lị Lị hừ lạnh một tiếng: “Chỗ chúng ta có tận ba người, ba người cần bao nhiêu đồ ăn hả? Cô ta một mình, chỉ cần nhặt bánh mì cũng đủ no rồi, dựa vào cái gì mà còn muốn chúng ta cho đồ ăn? Đói hai ngày cũng có c.h.ế.t ai đâu.”
Ba người tranh cãi một hồi không ngớt. Thấy bầu không khí ngày càng tệ, tổng đạo diễn chỉ có thể nhắn tin cho PD phụ trách đội bên kia, nói rằng việc viện trợ cần phải được tất cả các thành viên đồng ý thì mới được tính, dù sao thì Tân Án cũng chẳng cần chút gạo của họ.