Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chương 29: Mùi thơm cá chình nướng (2)





Tuy rằng tổ chương trình rất thích xem những cảnh xung đột như thế này, nhưng Hứa Lị Lị lại có “ô dù” chống lưng, chuyện này ai trong nghề cũng biết. Đã từng có lần Hứa Lị Lị cãi nhau với người khác trong chương trình, sau đó toàn bộ cảnh quay đều bị cắt bỏ. Nếu lần này ông lớn phía sau Hứa Lị Lị yêu cầu xóa những đoạn cãi vã này, thì đội của họ sẽ chẳng còn gì để phát sóng! Thôi thì cứ tránh gây chuyện vẫn hơn.

PD phụ trách đội ba người chỉ còn cách đứng ra giải thích rằng nếu không phải tất cả mọi người đồng ý, thì sẽ không tính là viện trợ. Trần Tiệp đành im lặng, mặt lạnh tanh nướng cá. Lâm Thi Quý vốn đã không ưa Hứa Lị Lị, cũng lẳng lặng ngồi một mình nấu cơm.

Thấy bên đội ba người tạm dừng tranh cãi, tổng đạo diễn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn sang Tân Án đã vô tư ngủ trưa, ông đột nhiên nghĩ, trong ba đội chơi này, người khiến ông yên tâm nhất lại chính là một mình Tân Án.

Một bên thì lo lắng đội ba người cãi nhau, một bên thì lo đội hai người đói chết, còn Tân Án, tuy rằng hành động đôi khi khiến người ta cạn lời, nhưng khả năng sinh tồn lại mạnh mẽ, hơn nữa còn làm việc và nghỉ ngơi điều độ, khiến cho cả đội quay phim cũng có cơ hội nghỉ ngơi theo. Đúng là một nghệ sĩ tuyệt vời!

Tân Án không hề biết rằng mình đã được tổng đạo diễn âm thầm tán thưởng. Cô đang ngủ trưa rất ngon giấc. Trước đây, cô vốn không phải là người thích ngủ. Cô rất bận rộn, ngay cả trong thời gian ngừng chiến, cô cũng phải lo lắng cho vô số công việc, ví dụ như luyện binh, lương thảo trong quân, đời sống của bá tánh… Mỗi ngày thời gian ngủ chỉ vỏn vẹn bốn, năm tiếng đồng hồ.

Nhưng từ khi đến đây, không biết là do cơ thể này thích ngủ, hay là do cô đã làm việc vất vả cả nửa đời người, tinh thần cần được nghỉ ngơi, mà cô lại có thói quen ngủ trưa. Hơn nữa, ngày nào cô cũng đi ngủ lúc 10 giờ tối, sáng 7 giờ đúng giờ thức dậy, sống đúng chuẩn một cô nàng thích dưỡng sinh.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, nhiệm vụ buổi chiều của Tân Án là đi bắt gà.

Tân Án đi theo con đường lần trước vào núi, tìm một bụi cỏ hoang. Cô dùng mấy cành cây nhỏ cố định một cái bẫy trên mặt đất, dùng dây nhỏ quấn quanh các thân cây để cố định vị trí, rồi cắm thêm mấy cành lá tươi xung quanh để ngụy trang. Cuối cùng, cô rải một chút thức ăn mà gà thích xung quanh bẫy là xong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lúc này, Lương Việt nhìn dáng vẻ Tân Án thuần thục thiết lập bẫy rập, đã quen mắt không còn ngạc nhiên nữa.

Thiết lập xong bẫy rập, Tân Án đi đến một bãi đất trống cách đó khoảng 20 mét, lấy ra cát đằng đã hái được vào buổi sáng, bắt đầu tước vỏ và xoa thành dây thừng.

Nếu ai hỏi Tân Án rõ ràng đã có dây thừng rồi, vì sao còn phải tự xoa dây làm gì cho phiền phức, thì Tân Án sẽ trả lời rằng đương nhiên là vì… quá rảnh rỗi.

Những người khác vì phải sinh tồn nên chỉ có thể liên tục đi kiếm ăn. Đây cũng là điểm thu hút của chương trình ngay từ đầu, đó là khách mời giống như đi tìm kho báu, cố gắng tìm ra đồ ăn do tổ chương trình cung cấp, đồng thời trên đường đi lại bất ngờ phát hiện ra một chút tài nguyên hoang dã.

Nhưng Tân Án thì căn bản không thiếu đồ ăn, thậm chí đã bắt đầu tích trữ lương thực cho sau này, đương nhiên là chẳng còn việc gì khác để làm.

Lương Việt cảm thấy nếu để Tân Án một mình ở đây nghỉ ngơi một tháng, có khi cô nàng còn xây được cả một khu du lịch ấy chứ.

Tân Án rất kiên nhẫn xoa dây thừng, hoặc là xay rễ sắn thành bột để tiện bảo quản dùng cho tuần sau. Đúng lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng “ cục cục cục…”, Tân Án biết con mồi đã mắc bẫy.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Quay trở lại chỗ bẫy rập, quả nhiên có một con gà đang giãy giụa trong bẫy. Tân Án nhanh chóng tiến lên, túm lấy cổ gà và xách nó lên.

Trong lòng cô thầm nghĩ: Lần sau quay lại đây, nói không chừng sẽ có cả chục quả trứng gà đang chờ mình…