Bài viết còn bóc chuyện cô đi phim trường bằng siêu xe, ngày thường thì ăn mặc hở hang, toàn đồ hiệu đắt tiền, ám chỉ cô là “con nhà có điều kiện”.
Kèm theo đó là ảnh Tân Án đeo kính đen, cầm cà phê, mặt lạnh như tiền, trợ lý lỉnh kỉnh đồ đi theo sau. Bức ảnh này như bằng chứng thép tố cô chảnh chọe, bệnh ngôi sao.
Nhưng Tân Án nhớ rõ không phải vậy. Cô chỉ mới nhấp môi ly cà phê, giây sau đã chủ động cầm đồ từ tay Lâm Tương.
Tân Án kéo xuống tiếp, trên mạng đã có lác đác vài người qua đường bình luận về cô:
[Hà Lâu fan girl: Mấy chị ơi, chị này có phải Tân Án không? Xinh ngất ngây!]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Bên dưới có người đáp: ]Nghe nói tính nết tệ lắm, hy vọng đừng làm ảnh hưởng đoàn phim....]
Hoặc có người viết: [Ừ, thì cứ tôn trọng bạn diễn đi, dù sao người ta cũng chỉ là nữ phụ, chắc cũng không có mấy cảnh đâu, miễn là đừng làm lố là được.]
Các bình luận sau đó đa phần kiểu này, hoặc là biết tiếng cô phốt”đầy mình, diễn dở tệ, lo cô làm hỏng phim, hoặc là thấy ảnh thì khen xinh.
Thậm chí có tài khoản marketing còn viết bài kiểu “Tân Án này mặt mũi cũng ra gì phết, lăng xê khéo có khi nổi”, “Dự đoán Tân Án lần này có hot không”, câu view rẻ tiền, nhưng vì Tân Án quá vô danh, nên có cố tình gây chú ý cũng chẳng ai buồn để mắt.
Tân Án thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại mọi người không có ấn tượng tốt về cô, nhưng cũng không đến nỗi bị chửi rủa thậm tệ. Vậy nên chỉ cần cô diễn tốt, chuyện lật ngược thế cờ không phải là không thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đọc xong bình luận mạng, Tân Án thấy tinh thần lên hẳn, tự tin tràn trề. Cô bỏ ngay ý định nghỉ ngơi, mở kịch bản ra nghiền ngẫm, cố gắng nhập vai Lý Mạc.
Trí nhớ kiếp trước của cô vốn đã rất tốt, hồi nhỏ thường được khen là thần đồng. Nếu không vào sinh ra tử nơi chiến trường, có lẽ cô đã là một công chúa thông thái. Bởi vậy, học thoại với cô chuyện nhỏ.
Lần này Tân Án chỉ quay phim hai tuần. Đất diễn ít, lại đúng dịp đoàn phim quay ở trường học trong thành phố H, không phải đi đâu xa xôi. Trước khi vào đoàn, Tân Án hẹn gặp Lâm Du một buổi.
“Thấy cậu đi đảo hoang tớ còn lo cậu không quen, giờ xem ra vẫn ổn ha.” Lâm Du vừa gặp đã nói ngay.
“Vậy cậu nhìn xem tớ là ai.” Tân Án cười tươi rói.
“Thế nào, phim này có cửa nổi không?” Lâm Du hỏi.
“Tớ nghĩ chắc là có, nếu quay suôn sẻ, nhân vật của tớ chắc chắn sẽ hút fan lắm.” Tân Án thật lòng nói.
“Cũng được đó chứ.” Lâm Du nghe vậy thì yên tâm, rồi hơi ngập ngừng hỏi: “À mà, chị quản lý của cậu… dạo này sao rồi?”
“Lâm Tương?” Tân Án thấy lạ không hiểu sao Lâm Du lại hỏi vậy. Nhưng nghĩ lại thì thấy Lâm Du với Lâm Tương cùng họ Lâm, chẳng lẽ có họ hàng? Tân Án nghĩ sao hỏi vậy: “Hai người… không lẽ là người nhà?”
“Cô ấy là dì họ tớ.” Lâm Du đáp.
Thì ra là có quan hệ họ hàng, thảo nào nguyên chủ dễ dãi với Lâm Tương như vậy. Người mạnh mẽ như nguyên chủ mà lại để Lâm Tương quản lý, hóa ra còn có Lâm Du ở giữa.
“Án Án này, nếu được.” Lâm Du ngập ngừng một lúc rồi nói: “Tớ hy vọng cậu đổi người quản lý khác.”