Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chương 36: Nghi ngờ nhen nhóm (1)





Lời Lâm Du vừa rồi cứ văng vẳng bên tai, khiến lòng cô không khỏi xao động.

“Dì họ đó, kỳ cục lắm… cha mẹ tớ không ưa cô ta… hồi nhỏ cứ dặn tớ đừng có gần gũi cổ…”

Tân Án hơi nhíu mày, hỏi lại: “Sao lại không ưa?”

Lâm Du nhún vai, giọng điệu có chút khó chịu: “Cô ta thích kiểm soát mọi thứ, ai ai cũng phải nghe theo cô ta. Tớ chẳng hiểu sao cô ta lại nhắm trúng cậu, gia thế lại tốt, chẳng dễ gì mà cô ta thao túng được. Hợp đồng hợp hiếc chắc gì đã trói chân được cậu, tớ cứ đoán già đoán non, liệu có khi nào cô ta nhắm vào nhà cậu không?”

Ngập ngừng một chút, Lâm Du nói tiếp, giọng trầm xuống: “Rồi tớ để ý, mấy cái tin bôi đen của cậu trên mạng cứ nhiều dần lên, vô lý hết sức. Tớ biết cậu không phải người như thế, phim mới quay chắc cũng chưa đến mức bị ai ghét bỏ mà cố tình dìm hàng. Tớ thấy… khả năng cao là cô ta đấy.”

Tân Án không ngờ sự việc lại có thể liên quan đến nhà Lâm Du. Cô kinh ngạc hỏi: “Nhà của cô ta quen biết người nhà tớ sao?”

Lâm Du lắc đầu: “Tớ không rõ, nhưng tớ rất nghi ngờ. Không chỉ những tin bôi đen đó, mà cả sự cố dây cáp hôm trước của cậu, tớ cũng nghi là cô ta…”  Nói đến đây, Lâm Du cắn răng, quan sát sắc mặt Tân Án.

Tất cả những lời này khớp với suy đoán của Tân Án. Nguyên chủ trước khi biến mất từng nói với cô, cảm thấy có người muốn hãm hại mình, và người đó rất có khả năng chính là Lâm Tương.

“Cậu đã đoán được rồi?” Lâm Du thấy vẻ mặt Tân Án không chút kinh ngạc, liền hỏi.

“Cũng có chút nghi ngờ, nhưng chưa rõ nguyên nhân. Theo lý mà nói, tớ là nghệ sĩ của cô ta, tớ bị hủy hoại thì cô ta có lợi ích gì chứ?” Tân Án tự hỏi.

“Chỉ có thể điều tra một chút xem cô ta có liên hệ gì với nhà cậu hay không thôi.” Lâm Du nói: “Tớ đã tra qua công ty hiện tại của cậu, chính là phòng làm việc của Lâm Tương, là tháng 5 năm ngoái mới vừa thành lập. Tớ nhớ cậu từng nói với tớ muốn làm diễn viên cũng là vào khoảng tháng 3, tháng 4 năm ngoái, cô ta đúng là đã trăm phương ngàn kế tiếp cận cậu.”

Nghe Lâm Du nói, cả hai đều cảm thấy có chút đáng sợ.

“Nhưng tớ phải điều tra như thế nào?” Tân Án, một người ngay cả internet còn chưa dùng thành thạo, nghĩ đến việc tự mình tra tư liệu liền thấy khó khăn.

“Hay là, cậu thử hỏi Nghiêm Húc xem sao?” Lâm Du đề nghị.

“Anh ấy không phải là diễn viên sao, cũng hiểu những chuyện này?” Tân Án hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lâm Du dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tân Án: “Cậu sẽ không phải là không biết chứ, nhà anh ấy chính là Nghiêm Thị, tập đoàn trải rộng trong và ngoài nước đó. Anh ấy muốn tra cái gì mà không tra được?”

Tân Án ngượng ngùng cười: “À… đột nhiên không phản ứng kịp thôi mà.” Thật ra là cô chưa từng để tâm đến những điều này.

“Nếu không thì, tớ nhờ Trần Cảnh Hiển đi hỏi giúp một chút?” Lâm Du đề nghị.

“Được.”

Tiếp đó, Lâm Du lại ngàn dặn dò vạn dặn dò Tân Án nhất định phải cẩn thận, sau khi xác nhận kịch bản mới không có cảnh hành động, lúc này mới yên tâm rời đi, tìm Trần Cảnh Hiển hẹn hò.

Mà Tân Án vẫn ngồi tại chỗ suy tư những lời Lâm Du nói. Tạm chưa nói đến những bôi đen và sự cố dây cáp có phải do Lâm Tương gây ra hay không, nhưng Lâm Tương trăm phương ngàn kế tiếp cận cô là chuyện đã rõ ràng. Chỉ là, trên người cô có điểm gì đáng giá để cô ta phải tiếp cận như vậy? Hay nói đúng hơn, chỉ đơn thuần là muốn trả thù cô?

Thù của nguyên chủ nhất định phải báo, hiện tại xem ra chỉ có thể chờ tin tức từ Trần Cảnh Hiển.

Tân Án đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, đột nhiên ngẩng đầu liền thấy một gương mặt quen thuộc.

“Kia… Nghiêm Húc!” Tân Án không chút suy nghĩ liền gọi anh ta.

Trần Giang, người đại diện bên cạnh Nghiêm Húc, thấy vậy liền nhíu mày. Anh ta nhìn cô gái mang khẩu trang, chỉ lộ ra nửa bên mặt, đoán chắc là một mỹ nhân, nhưng lại là gương mặt chưa từng gặp trong giới giải trí, liền cho rằng là một hot girl mạng nào đó, theo bản năng liền chắn trước Nghiêm Húc, cảnh giác nhìn cô.

Tân Án: [Tôi cũng đâu có ăn thịt người, đến mức này sao?]

“Không có việc gì.” Nghiêm Húc vỗ nhẹ vai Trần Giang, trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Giang, Nghiêm Húc tiến về phía Tân Án, hỏi: “Có việc sao?”

“À… có chút việc.” Tân Án nói.

Mặc dù Nghiêm Húc mang khẩu trang, nhưng cô vẫn nhận ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của anh ta. Đang định tìm lý do rời đi, đã bị Nghiêm Húc gọi lại.

“Cô định cứ như vậy đứng ở bên ngoài nói chuyện? Không sợ bị chụp được sao?” Nghiêm Húc nhìn đại sảnh phía sau Tân Án, cau mày.

Tân Án: [Phỏng chừng dù tôi không mang khẩu trang, ở chỗ này đứng cả ngày, cũng sẽ không có ai nhận ra.]

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Thế là Tân Án đi theo Nghiêm Húc đến phòng thuê mà anh ta đã đặt trước, cảm giác có chút khẩn trương.