Trong khoảng thời gian này, Tân Án ý thức được bản thân mình đang dần chịu ảnh hưởng bởi tính cách của nguyên chủ, từ ngày đầu tiên đến thế giới này, so với trước kia dường như trở nên rộng rãi hơn, cũng trở nên hoạt bát hơn, bởi vì đối với thế giới này tràn ngập tò mò, hơn nữa những người bên cạnh cô đều đối xử với cô rất tốt, không giống như trước kia, ngay cả người nhà cũng muốn đấu đá lẫn nhau.
Nếu là dựa theo kiếp trước, vô luận là ai đứng trước mặt cô, cô cũng sẽ không mang theo chút khẩn trương nào.
Bất quá, sự thay đổi như vậy Tân Án rất thích, trước kia cô giống như một cỗ máy chiến đấu, giao tiếp xã giao duy nhất cũng chỉ là cùng với các chiến sĩ dưới trướng, cho nên cô không biết xã giao, cũng không thích xã giao.
Chính là từ “Đào Hoa Nguyên Ký” lần đầu tiên thu tính toán đơn đả độc đấu bắt đầu, đến đợt thu thứ hai khi đưa cơm cho đồng đội, cô dường như đang dần thích ứng với nơi này.
Nghiêm Húc thấy Tân Án từ khi ngồi xuống vẫn luôn ngẩn người, gõ gõ mặt bàn: “Nếu cô đến nơi này chỉ để ngây ngốc, thì tự mình mở một phòng rồi ngây ngốc đi.”
“Không có không có, đang nghĩ một chút việc thôi.” Tân Án phục hồi tinh thần.
“Có chuyện gì tìm tôi?” Nghiêm Húc mặt không biểu tình hỏi.
“Kia… anh có thể giúp tớ tra một người được không?”
Nghiêm Húc có chút bất đắc dĩ bật cười: “Đại danh đỉnh đỉnh Tân Thị, vậy mà còn cần tôi hỗ trợ tra người?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Chuyện này, không thích hợp để người nhà tôi biết.” Vẫn chưa biết Lâm Tương rốt cuộc cùng nhà cô có quan hệ gì, hơn nữa Lâm Tương còn bị nghi ngờ có liên quan đến việc hãm hại cô, chuyện này nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là trước hết đừng để người trong nhà biết thì hơn.
Lời này vừa nói ra, Nghiêm Húc ngược lại nổi lên hứng thú: “Ồ? Vậy cô nói xem là người nào? Có thể khiến cho đại tiểu thư Tân gia phải cẩn trọng như vậy.”
Nói chuyện thì nói chuyện, sao cứ dùng giọng điệu âm dương quái khí vậy, Tân Án trong lòng thầm bĩu môi.
“Lâm Tương, người đại diện của tôi.”
“Một người đại diện, đáng để Nghiêm gia tôi giúp cô tra?” Nghiêm Húc có chút khó tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Cô ấy là dì họ của Tiểu Du, chúng tôi hoài nghi, việc tôi bị thương lần trước và những bôi đen trên mạng đều có liên quan đến cô ấy.” Tân Án nói.
Nghiêm Húc cũng từng nghe Trần Cảnh Hiển nói qua về bôi đen của Tân Án trên mạng, bất quá người đại diện hãm hại nghệ sĩ của mình, thông thường chỉ có khi muốn giải ước mới làm như vậy, còn Tân Án mới vừa quay bộ phim đầu tiên đã bắt đầu bị hắc, chuyện này đúng là chưa từng nghe nói qua.
“Ý cô là nghi ngờ cô ta cố ý tiếp cận cô, để trả thù cô, nhưng cô và cô ta vốn không có giao thoa gì, cho nên nghi ngờ cô ta là nhắm vào nhà của cô?” Nghiêm Húc lập tức liền hiểu rõ mạch sự tình.
“Anh cũng rất thông minh.” Tân Án thật lòng khen ngợi.
Nghiêm Húc: [Rõ ràng là lời khen, vì sao nghe lại có chút không thoải mái như vậy…]
“Cũng đúng thôi, tôi nghe nói cô từ độ cao vài mét trên dây cáp ngã xuống, vậy mà lại không hề tổn hao gì, thật đúng là kỳ tích y học.” Nghiêm Húc xoa xoa tay, độc miệng nói.
“Rốt cuộc anh có thể giúp tôi không!” Tân Án không để ý đến sự châm chọc của anh ta.
“Giúp thì giúp thôi, nhưng Nghiêm Húc tôi cũng không phải là Gia Cát Lượng, muốn nhờ tôi ra tay, đương nhiên phải có báo đáp.” Nghiêm Húc nhướng mày nhìn cô.
Chỉ cần tiền có thể giải quyết được sự việc, Tân Án đều không để ý, nghe Nghiêm Húc đồng ý, vội vàng hỏi: “Anh muốn bao nhiêu tiền?”
Nghiêm Húc như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười: “Cô cảm thấy tôi thiếu chút tiền đó chắc?”
Tân Án nhìn thẳng chằm chằm anh ta: “Vậy anh muốn cái gì?”
“Khụ khụ.” Nghiêm Húc quay đầu đi: “Tôi nghĩ xong sẽ nói cho cô biết, cô cứ về trước đi, tôi muốn dùng bữa.”
Thật khó hiểu.
Cô cảm thấy Nghiêm Húc người này thật đúng là kỳ quái, bất quá nếu anh ta đã đáp ứng, vậy yêu cầu gì đó, cứ để sau đi!
Tân Án rời đi, Nghiêm Húc lập tức lạnh mặt, cầm điện thoại lên.
“Tra cho tôi Lâm Tương, từ gia đình đến công việc, còn có cái phòng làm việc mới mở năm ngoái kia nữa.”