Ngay sau đó, Phạm Hân hùng hổ xách thùng nước lên. Vốn dĩ theo kịch bản, cô ta sẽ hắt nước từ trên đầu Tân Án xuống. Nhưng khi nhìn vào mắt Tân Án, Phạm Hân lại bắt gặp ánh mắt chế giễu, khinh thường. Rõ ràng người đang ở thế thảm hại nhất là cô ta, nhưng Tân Án lại ngẩng cao đầu nhìn cô ta như thể đang xem một trò hề. Cơn giận trong lòng Phạm Hân bùng nổ.
“Mày nhìn cái gì mà nhìn!” Phạm Hân gầm lên giận dữ, dốc ngược thùng nước, hắt thẳng vào mặt Tân Án.
Nhưng Phạm Hân đã quên mất, đây là bức tường! Nếu hắt nước từ trên xuống, nước sẽ chỉ ướt một phần trên người Tân Án. Nhưng vì quá tức giận, Phạm Hân dùng hết sức hắt nước thẳng vào tường, lực phản tác dụng khiến nước b.ắ.n ngược trở lại, dội ngược lên người cô ta. Kết quả, cả Phạm Hân và Tân Án đều ướt sũng, không khác gì nhau.
“Á!” Phạm Hân hét lên thất thanh, toàn thân ướt nhẹp, mắt không mở ra nổi: “Người đâu! Người đâu hết rồi! Nhân viên công tác c.h.ế.t hết rồi hay sao!”
Lúc này, đám nhân viên công tác đang đứng hình vì quá bất ngờ mới vội vàng chạy tới, lau nước cho Phạm Hân, vây quanh đưa cô ta về khách sạn thay đồ. Còn Tân Án vẫn ngồi dưới đất, chờ Triệu Hi mang khăn lông đến.
“Xin lỗi đạo diễn, tôi xin phép về khách sạn thay đồ.” Tân Án bước đến trước mặt Triệu Hạ.
Triệu Hạ nhìn Tân Án ướt sũng từ đầu đến chân, bất lực lắc đầu: “Về đi. Lần sau muốn chọc giận người khác, thì trước hết phải nghĩ cách thoát thân cho mình đã.”
Ông nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, sao có thể không nhìn ra ánh mắt khiêu khích của Tân Án chứ. Nhưng dù sao thì Phạm Hân cũng là người phá luật trước, tự ý thay đổi diễn xuất, trách ai được bây giờ. Chỉ là Triệu Hạ vốn tưởng rằng Tân Án sẽ né tránh, ai ngờ cuối cùng lại thành ra cả hai cùng bị tạt nước.
“Cách tốt nhất để không ai có cớ bới móc mình, chính là cùng nhau chịu trận.” Tân Án thấy Triệu Hạ không có ý trách cứ mình, liền cười tinh nghịch.
Vì sự cố nhỏ này, buổi quay phim tạm thời bị gián đoạn, một tiếng sau mới có thể tiếp tục. Khi quay lại cảnh tạt nước, Phạm Hân đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Rốt cuộc, việc cô ta tự ý phá hỏng cảnh quay, lại còn diễn dở tệ, mọi người trong đoàn đều đã chứng kiến. Nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài, danh tiếng của cô ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
“Dù sao thì lát nữa, mình cũng có thể đường hoàng dẫm lên mặt con nhỏ đó.” Phạm Hân nghĩ thầm, trong đầu thậm chí còn hiện lên ý nghĩ độc ác: “Nếu vô tình dẫm phải mảnh thủy tinh vỡ, rồi ấn mạnh xuống mặt nó thì sao nhỉ…”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Đạo diễn, để đảm bảo an toàn, tôi muốn kiểm tra đế giày của Phạm tiểu thư một chút.” Tân Án đột nhiên lên tiếng.
…
Mộng tưởng đen tối của Phạm Hân tan thành mây khói, ngay cả khi nó còn chưa kịp bắt đầu.
“Phạm lão sư, xin cô hợp tác kiểm tra giày một chút được không?” Tân Án bước đến, chìa tay về phía Phạm Hân.
Phạm Hân cảm nhận được ánh mắt của đạo diễn Triệu Hạ đang đổ dồn về phía này, đành phải miễn cưỡng đưa giày cho Tân Án kiểm tra. Sau khi xác nhận đế giày hoàn toàn bình thường, Tân Án mới yên tâm rời đi.
“Hừ, dù sao thì lát nữa cũng sẽ bị dẫm thôi.” Phạm Hân thầm nghĩ, cơn tức giận vẫn âm ỉ cháy trong lòng.
“Hai người diễn cho ra hồn vào! Cố gắng quay một lần ăn ngay, ai còn gây sự nữa thì cút khỏi đoàn phim ngay lập tức!” Triệu Hạ cảnh cáo, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua cả hai diễn viên. Ông biết chắc chắn Phạm Hân sẽ không dễ dàng bỏ qua cảnh dẫm mặt này, nhưng ông không muốn buổi quay phim bị gián đoạn thêm bất cứ lần nào nữa!
Tiếng “Action!” vang lên, Tân Án dựa lưng vào tường, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
“Con nhỏ nhà quê như mày, lên thành phố quyến rũ đàn ông đấy à?” Phạm Hân xông lên túm lấy cổ áo Tân Án, gằn giọng nói, ngay sau đó ấn mạnh Tân Án xuống đất, giơ chân lên dẫm thẳng vào mặt cô.
Tân Án cảm nhận rõ ràng lực đạo mạnh bạo từ chân Phạm Hân. Nhưng Tân Án là ai chứ, sao có thể để mặc người ta muốn làm gì thì làm?
“Tôi… tôi có làm gì đâu…” Tân Án cố gắng gượng gạo thoại theo kịch bản, rồi giả vờ giãy giụa, vươn tay túm lấy cổ chân Phạm Hân, dùng sức nhéo mạnh. Sắc mặt Phạm Hân lập tức biến đổi, chân đang dẫm lên mặt Tân Án cũng khựng lại.
Phạm Hân suýt chút nữa thì hét lên vì đau, nhưng nhớ đến lời cảnh cáo của đạo diễn, cô ta đành phải nghiến răng nhẫn nhịn.