Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chương 51: Bị thu phục rồi (2)



Không để vuột mất lần nữa, Tân Án bắt cua rất thành thạo. Lần này cô bắt được chín con cua, sáu con tôm hùm, còn nhặt được cả đống bào ngư và ốc biển, thêm một rổ vỏ sò nữa. Tuy rằng cô không nhận ra hết các loại vỏ sò, nhưng nhân viên an ninh nói ăn được thì chắc là không vấn đề gì.

Chẳng mấy chốc mà nửa tiếng đã trôi qua. Nước biển vẫn hơi lạnh, Tân Án sợ bị mất nhiệt nên đành phải lên bờ nghỉ ngơi một lát.

Lúc này, Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh cũng đã tỉnh giấc. Vừa ra khỏi cửa đã thấy nồi đang bốc khói nghi ngút, biết là Tân Án để lại bữa sáng cho mình, cả hai lại cảm động một phen. Họ bắt đầu vụng về tước mì vào nồi.

“Chị Án!” Tưởng Bạch Thanh thấy Tân Án từ biển lên, vội vàng chạy tới giúp cô xách đồ, “Nặng quá à, chị lại bắt được đồ ngon gì nữa vậy?”

Tân Án bê thùng hải sản đến, đổ soạt một cái xuống đất. Nhìn tôm hùm, bào ngư, ốc biển, cua… thi nhau đổ ra, hai người lại lần nữa kinh ngạc đến ngây người.

Từ khi đến đây, họ đã không biết bao nhiêu lần bị sốc thế này rồi.

“Mọi người ăn sáng trước đi đã, rồi giúp chị cho "Cô Cô" ăn nhé.” Tân Án vừa nói vừa nhóm lửa nướng.

“"Cô Cô" là gì ạ?” Tưởng Bạch Thanh hỏi.

“Là hai con gà kia đó.” Tân Án chỉ tay về phía lồng gà.

Chị Án vậy mà còn đặt tên đáng yêu cho gà nữa, xem ra bên trong chị ấy cũng là một nàng công chúa nhỏ đáng yêu sao, Tưởng Bạch Thanh lại có thêm một ấn tượng mới về Tân Án.

Nghỉ ngơi một chút, Tân Án lại mang theo xiên đi bắt cá dưới biển, để hai người kia ở nhà trông nom, cho gà ăn, tưới hoa. Hà Thư bất ngờ cảm nhận được sự bình yên trên hòn đảo hoang vắng này.

Nhưng sự bình yên đó chẳng kéo dài được bao lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Chúng tôi tới rồi/ chúng em tới rồi!” Một giọng nữ the thé vang lên. Tưởng Bạch Thanh và Hà Thư nghe tiếng quay lại, thấy nhóm ba người đang chật vật đi về phía họ.

“Tôi đã bảo là chỗ này của người ta tốt nhất mà, nhìn xem, có cả lều, cả hoa nữa.” Vừa thấy khu nhà ở của Tân Án, Hứa Lị Lị đã ồn ào lên:“Tổ chương trình bất công quá đi!”

“Cô nhỏ tiếng thôi đi, cô làm sao biết không phải người ta tự làm.” Lâm Thi Quý nghe tiếng Hứa Lị Lị là thấy nhức đầu.

“Một mình, chặt cây dựng lều á? Cậu nghĩ gì vậy, nếu là anh Trần thì còn có khả năng.” Hứa Lị Lị không tin nói.

Thực ra Trần Tiệp cũng nghĩ như vậy. Nhìn cảnh tượng này, anh ta cũng không khỏi có chút ghen tị, chỗ ở thế này đúng là quá tốt. Tổ chương trình sao lại thiết kế bất công đến vậy?

Nhìn vẻ mặt của Trần Tiệp, Lâm Thi Quý chỉ biết lắc đầu.

“Chào mọi người.” Trần Tiệp lên tiếng chào trước: “Mọi người cũng tới rồi à?”

“Chào anh.” Hà Thư đáp, không có phản ứng gì lớn, dù sao đây cũng không phải nhà mình.

“Tân Án có ở đây không?” Lâm Thi Quý hỏi.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

“Chị ấy đi kiếm đồ ăn rồi ạ.” Tưởng Bạch Thanh trả lời.

Hứa Lị Lị ngửi thấy mùi thơm từ trong nồi bay ra, bụng lập tức réo lên. Cô ta bước lên mấy bước: “À ờ, chúng tôi hôm qua đi đường cả ngày, hôm nay lại dậy sớm xuất phát, cô xem…”

Ý là muốn xin ăn. Tưởng Bạch Thanh hiểu rõ, nhưng đây là đồ ăn Tân Án để lại cho họ, cô không thể tự tiện đem lòng tốt của Tân Án ra làm quà biếu người khác được. Cô đành đánh trống lảng: “Theo lý mà nói thì chỗ chúng tôi xa hơn chỗ mọi người chứ nhỉ, sao mọi người lại tới muộn vậy?”

Lâm Thi Quý nghe vậy liền nổi cáu, trừng mắt liếc Hứa Lị Lị một cái. Nếu không phải có cô nàng tiểu thư điệu đà này, đi một đoạn lại kêu mệt, thì có lẽ họ đã không đến muộn như vậy rồi. Đã thế còn phải ngủ đêm trong rừng cây, bây giờ cô cảm thấy chỗ nào trên người cũng đau nhức.