Hứa Lị Lị coi thường Lâm Thi Quý ra mặt, quay sang Hà Thư với vẻ yếu đuối đáng thương: “À… hay là chúng tôi ăn chung một chút được không? Dù gì cũng là đồng đội cả mà.”
Cô ta nghĩ bụng, Hà Thư là idol nam, chắc chắn sĩ diện và sợ bị fan lên án, kiểu gì cũng phải đồng ý thôi. Ai dè Hà Thư thẳng thắn từ chối: “Xin lỗi nhé, tại vì đây không phải đồ do chúng tôi làm ra, nên chúng tôi không tiện chia cho người khác.”
“Ủa, đồ của người ta làm chẳng phải cũng là cho hai người ăn sao? Hai người ăn được, sao chúng tôi lại không được ăn?
[Một mình cô ta thì ăn có hết chỗ này à?] Hứa Lị Lị tức tối rủa thầm trong lòng.
“Vậy thì chúng ta cứ đợi Tân Án về rồi tính sao.” Tưởng Bạch Thanh vốn đã chẳng ưa gì Hứa Lị Lị, nay thấy bộ dạng trơ trẽn của cô ta thì càng thêm khó chịu: “Hay là mọi người cứ vào phòng dọn dẹp trước đi? Đằng kia còn mấy gian nhà trống đấy.”
Hứa Lị Lị biết mình đang ở thế “ăn nhờ ở đậu”, đành phải cố gắng giữ thái độ hòa nhã với mấy người đồng đội mới này. Cô ta miễn cưỡng đi tìm phòng, nhưng vừa mở cửa ra đã phải giật mình kinh hãi.
“Ôi, cái gì đây, sao mà dơ dáy vậy?” Hứa Lị Lị nhìn thấy mạng nhện giăng đầy trên tường mà da gà nổi hết cả lên.
Mấy căn nhà bên kia đều đã được tổ chương trình sửa sang lại rồi, còn khu này của Tân Án thì vốn là mấy căn nhà kho cũ kỹ mà tổ chương trình chưa hề đụng tới, điều kiện tệ hại nhất. Nhìn thấy cơ man nào là đồ đạc cần phải dọn dẹp, Hứa Lị Lị đã chẳng còn muốn động tay vào. Cô ta đảo mắt một lượt, rồi lại hướng về phía Tưởng Bạch Thanh.
“Bạch Thanh này, ở một mình trong phòng này tôi thấy hơi sợ… Hay là cô cho tôi ở chung với cô được không?” Hứa Lị Lị rụt rè hỏi, giọng điệu có vẻ sợ sệt.
Tưởng Bạch Thanh vừa nhìn dáng vẻ này của Hứa Lị Lị là biết ngay cô ta lại đang tính giở trò gì. Căn phòng này là do chính tay cô vất vả dọn dẹp cả ngày trời mới được sạch sẽ như vậy, lại còn được chị Án đích thân giúp quét mạng nhện nữa chứ, đời nào cô lại để cho Hứa Lị Lị vào ở ké không công.
“Hay là cô thử hỏi Lâm Thi Quý xem sao? Mọi người đi cùng nhau một đường chắc là thân quen hơn mà.” Tưởng Bạch Thanh cười nhẹ nhàng từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“À, thật ra thì chúng tôi cũng không thân lắm…” Hứa Lị Lị cười gượng gạo: “Tôi cũng muốn làm quen với mọi người mà, ở chung còn có người tâm sự cho đỡ buồn.”
Tưởng Bạch Thanh nghĩ thầm: [Chúng tôi bận rộn còn chẳng hết hơi, ai rảnh mà buồn với cô!]
Hứa Lị Lị thấy Tưởng Bạch Thanh im lặng, liền tiến thêm một bước, định lách người vào phòng, nhưng đã bị Tưởng Bạch Thanh nhanh nhẹn bước ngang ra chắn lại.
“Xin lỗi nha, tại tôi ngủ không quen có người ở bên cạnh.” Tưởng Bạch Thanh vẫn cười hòa nhã, nhưng thái độ thì vô cùng kiên quyết.
Trong khi đó, Trần Tiệp và Lâm Thi Quý đã im lặng bắt đầu dọn dẹp phòng của mình. Thấy rõ ràng là Tưởng Bạch Thanh cố tình từ chối mình, Hứa Lị Lị chỉ còn biết liếc xéo Tưởng Bạch Thanh một cái, rồi giận dỗi bỏ đi.
Sau khi ba người kia đã khuất bóng, Tưởng Bạch Thanh và Hà Thư cuối cùng cũng có thể yên tâm ngồi xuống thưởng thức bát mì đao tước nóng hổi. Mì đao tước nấu với nghêu sò thơm ngon đậm đà, hai người vừa ăn vừa húp sột soạt, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Về phần Hứa Lị Lị, cô ta càng dọn dẹp càng bực bội. Căn phòng đầy bụi bặm khiến cô ta cảm thấy ngứa ngáy khắp người. Vẻ mặt khó chịu ra mặt của cô ta khiến cả quay phim đứng bên cạnh cũng phải lắc đầu ngao ngán, biết chắc rằng những cảnh quay này sẽ bị cắt bỏ hết, coi như công toi.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Tổng đạo diễn đâu rồi, tổng đạo diễn ơi!” Hứa Lị Lị không thể chịu đựng thêm được nữa, bèn quay sang ống kính lớn tiếng gọi: “Mau tìm người tới đây giúp tôi dọn dẹp!”
Thấy nhân viên công tác vẫn không hề có phản ứng, Hứa Lị Lị càng trở nên cáu kỉnh. Cơn đói và sự mệt mỏi đã đẩy cơn giận của cô ta lên đến đỉnh điểm. Đúng lúc này, tiếng húp mì của Tưởng Bạch Thanh và Hà Thư vọng tới, khiến Hứa Lị Lị càng thêm phẫn nộ.
Cô ta lao ra khỏi cửa phòng, lớn tiếng quát về phía hai người kia: “Hai người có phải cố ý đấy không hả? Ăn uống thì thôi đi, có cần phải gây ra tiếng động lớn như vậy không? Cũng chỉ là đồ ăn ké thôi, dựa vào cái gì mà kiêu căng thế hả? Chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, không hề quan tâm đến đồng đội, rồi đến lúc chương trình phát sóng thì liệu hồn mà hứng chịu búa rìu dư luận đi!”
Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh đang bưng bát mì thì sững sờ cả người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết vì sao Hứa Lị Lị lại đột nhiên nổi cơn thịnh nộ. Trong khi đó, Trần Tiệp và Lâm Thi Quý, những người đã quá quen với tính khí thất thường của Hứa Lị Lị, chỉ im lặng tiếp tục dọn dẹp trong phòng, giả vờ như không nghe thấy gì.
“Mấy người bị điếc hết rồi hả, không biết trả lời à!” Hứa Lị Lị thấy cả hai người đều im lặng, lại càng lớn tiếng quát tháo, cô ta vốn là người một khi đã nổi giận thì sẽ vô cùng cố chấp, quyết không bỏ qua.