Trọng tài ở một bên lộ ra vẻ khó xử, nói với Mục Huy: “Đại hội có quy tắc, người rớt khỏi lôi đài thì tính thua, anh lên lại, không phù hợp với quy tắc…”
Không ngờ anh ta còn chưa nói xong thì Vương Nhất đã cắt ngang lời của anh ta.
“Quy tắc là vật chết, con người là vật sống, trước khi quyết định người chiến thắng, mặc kệ anh ta rơi xuống lôi đài mấy lần, đều để anh ta lên lôi đài.”
Giọng của Vương Nhất vang vang như sấm rền, mọi người trong nhà thi đấu đều đưa mắt nhìn nhau.
Nếu nói trước đây bọn họ còn nghi ngờ về tuyển thủ tên là Ẩn chủ’ này, cảm thấy bọn họ chưa gặp phải cao thủ đại diện của vương tộc Yên Đô, vậy thì hiện tại, loại nghỉ ngờ này đã tan biến mất.
Vương Nhất dùng hành động thực tế đập tan nghi ngờ.
Bởi vì so với cao thủ của vương tộc Yên Đô, Mục Huy chỉ mạnh hơn chứ không yếu.
Vương Nhất sẵn sàng cho Mục Huy vô số lần, cho đến khi đối phương phục, ngoài Võ Si và Mục Lang, ai dám nói lời như vậy?
“Điều này…”
Trọng tài vẫn không dám làm chủ, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang.
Ông ta là người chủ trì đại hội Bắc Cảnh lần này, nếu ông ta lắc đầu, vậy thì Mục Huy tuyệt đối không thể lên đài.
Mục Lang không nói gì, chỉ là ánh mắt sắc bén nhìn Mục Huy, lên tiếng hỏi: “Mục Huy, cậu đã chuẩn bị tâm lý xong chưa?”
Lên đài một lần nữa, cho dù là thắng cũng không vẻ vang gì.
Nếu thua lại càng thất bại thảm hại, thể diện sẽ nhỏ bé thấp kém như một nhúm cát bụi.
Đứng trên võ đài, Mục Huy cũng phải chịu áp lực tâm lý cực lớn.
Nhưng rất nhanh, đôi mắt anh ta trở nên sắc bén, giống như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi bao.
“Đại ca, tôi đã lên đài rồi, đương nhiên đã chuẩn bị tâm lý xong.”