Ngay lập tức, trong nhà thi đấu lại vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt, tất cả đều là võ tay cổ vũ cho Mục Huy.
Những người này, đại đa số đều mua cá độ, đặt cược Mục Huy thắng.
Mục Huy có thể lên đài lại, đây chắc chắn là tin vui tốt nhất.
Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước cũng kích động không thôi, như thể có được cơ hội sống thứ hai, hồi hộp đến mức tim đập thình thịch.
Bọn họ hy vọng Mục Huy có thể đánh Vương Nhất rớt đài biết baol “Cái tên Ẩn chủ kia thật là ngạo mạn, Mục Huy là ai chứ, anh em của Mục Thủ Hộ mà lại nói muốn đánh cho anh ta phục.”
Trên mặt của Bạch Thiến đầy vẻ âm hiểm, nhìn chăm chăm vào bóng dáng của Vương Nhất.
Ai nấy đều là dân cờ bạc, ai nấy đều vì tiền tài mà phấn đấu đến nay.
Nếu ai chặn đường tài lộc của người khác, chính là giết người cướp của.
Trong mắt Bạch Thiến, Vương Nhất chính là người như vậy.
Tôn Vĩnh Phước thì vội vàng gọi điện thoại cho Tưởng Khinh Vân: ‘Alo, Tưởng tổng, tên Ẩn chủ kia có phải là quên mất giao ước với chúng ta không, ông mau tìm người đi nhắc nhở anh ta một chút.”
Gọi xong cuộc gọi này, trong lòng Tôn Vĩnh Phước bình tĩnh hơn rất nhiều.
Rõ ràng, ông ta coi việc Mục Huy bị đá xuống đài vừa rồi là một lần ngoài ý muốn.
Trong một góc của nhà thi đấu, Lý Khinh Hồng cũng đầy vẻ lo lắng nhìn cảnh tượng trên võ đài.
Cô ta rất không muốn Ẩn chủ thua cuộc.
“Trải qua sơ suất lần trước, cậu cảm thấy cậu còn có cơ hội sao?”