Chàng Chất Phác, Nàng Xấu Xí

Chương 5



Đêm ấy, khi ta rơi xuống một ngọn núi vô danh này, tuyết rơi dày đặc.

Lông vũ của ta cháy xém, thân thể bị tuyết lớn phủ kín, vết bỏng chồng chất thêm vết tê cóng, suy yếu đến cực độ.

A Trân và Lưu thúc phát hiện ra ta.

“Ôi! Con chim xấu xí quá!” A Trân kinh hô.

Lưu thúc chậc lưỡi: “Chim sao có thể to lớn như vậy? Rõ ràng là một con gà! Gà ô, đem hầm canh đại bổ.”

“Gà thành tinh không thể tùy tiện hầm, trước kia đại vương có dặn dò.”

A Trân ngồi xổm xuống, chọc chọc vào ta: “Nhưng nàng xem chừng sắp c.h.ế.t rồi. Mà để c.h.ế.t trước cửa nhà ta thì thật không may.”

Lưu thúc dường như suy nghĩ một lát rồi nói: “Ồ! Ta có chủ ý hay!”

Họ khiêng ta sang viện bên cạnh, thò đầu vào căn nhà tranh mà gọi: “Lão Ôn, ngươi có muốn nương tử không?”

Đây là lần đầu tiên ta gặp trượng phu của mình.

Đêm ấy, chàng vì ta mà trị thương băng bó, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Ta trong cơn mê man nửa tỉnh nửa mơ liếc nhìn chàng một cái.

Thật là tuấn tú.

Thế nên liền buột miệng nói: “Ân cứu mạng không thể báo đáp, chi bằng ta gả cho chàng, có được không?”

Chàng ngây ngẩn, ánh nến trong mắt chàng cũng chập chờn kinh ngạc, hồi lâu chưa lắng.

Lại một lúc lâu sau, chàng mới khẽ đáp: “… Được.”

Lúc ấy, ta mới yên tâm mà ngất đi.

Trong căn nhà tranh, trên người chàng, có một mùi hương khiến ta vô cùng an lòng.

Mùi hương ấy như đang nói với ta: Có chàng ở đây, ta chẳng cần lo lắng điều gì, chỉ cần yên tâm ngủ một giấc.

Lạ lùng, nhưng may mắn.



Ta là một tiểu phượng hoàng vô danh của Phượng tộc trên núi Tê Ngô.

Phượng hoàng sinh ra đã là thần điểu, nhưng thần điểu cũng có ngày chết.

Cứ năm trăm năm một lần, phải niết bàn trùng sinh qua lửa, nếu thành công mới có thể tái sinh.

Từ nhỏ, ta đã không xinh đẹp bằng huynh đệ tỷ muội, cũng không được cha mẹ cùng tộc nhân yêu thích.

Nhưng ta chăm chỉ tu luyện, pháp lực ngày một thâm hậu, dần dần nổi bật giữa đồng phượng.

Ta vốn tưởng rằng, với sự cố gắng ấy, ta sẽ được cha mẹ tán dương, nào ngờ chỉ nhận được một câu trách móc: “Tranh cường háo thắng.”

Nghe lời ấy, tim ta đau thắt lại.

Tuy tự nhủ rằng, người và thần đều có thứ không thể cầu được, không cần quá để tâm, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm. Ta thầm hạ quyết tâm phải đứng trên đỉnh cao, để tam giới đều ngước nhìn ta, khi ấy cha mẹ liệu còn có thể xem nhẹ ta được chăng?

Mộng tưởng thật đẹp.

Nhưng ta thất bại trong lần niết bàn trùng sinh.

Ta, người có pháp lực xuất chúng nhất, lại thất bại.

Nhưng ta không ch//ế/t.

Tam Thanh Chân Hỏa thuần khiết và mãnh liệt, thiêu rụi kim vũ cùng da thịt ta, nhưng không thể tôi luyện ra cốt mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Dẫu vậy, ta vẫn chưa ch/ế//t.

Ta, kẻ không c.h.ế.t vì thất bại niết bàn, bị cha ta ném xuống dòng Nhược Thủy.

Vừa bị bỏng lại bị nước nhấn chìm, đau đớn đến mức ta chỉ cần nghĩ lại thôi cũng thấy rợn người.

Cha ta, người cao cao tại thượng ấy, chỉ để lại một câu:

“Ngàn vạn năm qua, Phượng tộc chưa từng có phế vật như ngươi. Phượng hoàng nếu niết bàn trùng sinh thất bại, dù không chết, cũng chẳng sống quá nghìn năm. Thay vì kéo dài hơi tàn, bị thần tộc cười chê, chẳng bằng c.h.ế.t đi cho thanh thản. Ta coi như chưa từng có đứa con gái này!”

Người phất tay áo mà đi.

Nhưng ta không muốn chết.

Trên bờ còn có mẹ ta, có huynh đệ tỷ muội, có tộc nhân của ta.

Vậy nên ta cầu xin bọn họ, ta khẩn thiết van nài,

Kéo ta một chút, ta không muốn chết…

Họ từng người từng người rời đi.

Ta dần dần chìm xuống đáy nước, khi cận kề tuyệt vọng, kẻ ta hận nhất lại chính là bản thân mình.

Ta hận kẻ yếu hèn khẩn cầu kia, thật quá nhục nhã!

Ta nghĩ, dù ta chết, cũng không thể nhắm mắt.

Nhưng ta vẫn không chết.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Lúc ấy, Hoành Minh tiên quân, kẻ đang bị truy sát khắp nơi vì đã đốt sạch Tàng Thư Các của Thiên Cung, đã cứu ta, dùng pháp khí duy nhất của hắn bao bọc lấy ta, giữ lại một mạng.

Khi ta hơi hồi phục, miễn cưỡng có thể mở mắt, ta liền bái hắn mà nói: “Ân cứu mạng không thể báo đáp, ta nguyện theo tiên quân, vì ngài đông chinh tây thảo.”

Hắn đầy mặt bất đắc dĩ, thở dài: “Ngươi im lặng đi, ta là văn quan.”



Về sau, ta mang theo Hoành Minh, trốn đông nấp tây.

Bởi vì thiên binh thiên tướng truy sát hắn thật sự quá nhiều.

Ta chịu không nổi, liền hỏi: “Ngươi rốt cuộc đã đốt bao nhiêu sách của Thiên Cung?”

Hắn ngập ngừng đáp: “Một các.”

Ta càng giận: “Bọn họ sao mà keo kiệt thế? Một ngăn thì chứa được mấy quyển chứ?”

Hắn tránh ánh mắt rực lửa của ta, lí nhí: “Một Tàng Thư Các.”

Ta nghẹn một hơi nơi cổ họng.

Hoành Minh cúi đầu bổ sung: “Ta không cố ý.”

Ta im lặng đến rung trời, bắt đầu tự hỏi liệu mình có đang giúp hổ làm điều ác hay không.

Thôi đi, ta nợ hắn một mạng.

Ta đặt tay lên vai hắn, trịnh trọng nói: “Hoành Minh, lúc này chỉ có một cách cứu được chúng ta.”

Hắn mờ mịt: “Cách gì?”

Ta chỉ về phía Võ Thần Điện của Trọng Hoa Đế Quân: “Bỏ bút theo đao.”

Tiếng nói của ta có chút run rẩy.

Đó là dã tâm đang chấn động.