Cuốc của tướng công ta đã cũ, ta liền thay cho chàng một chiếc mới, chàng vui mừng khôn xiết.
Hạt giống dược thảo đều được chàng cẩn trọng gieo vào lòng đất, chỉ không biết trong tiết trời lạnh lẽo này, bao giờ mới có thể đ.â.m chồi.
Nhưng chỉ cần chàng vui vẻ là tốt rồi.
Mấy ngày sau, ta nhận được một phong thư từ sứ giả của Hỏa Phượng tộc.
Là mẫu thân gọi ta hồi tộc, tham dự yến tiệc đính thân của tiểu muội.
Ta do dự hồi lâu.
Là tỏ ý hòa hoãn ư? Nhưng ta đã sắp c.h.ế.t rồi.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Là mưu tính gì chăng? Nhưng ta đã sắp c.h.ế.t rồi mà.
Nghĩ mãi không thông, cuối cùng vẫn quyết định quay về một chuyến.
Trước khi xuất phát, ta lấy ra bức tiểu thần tượng của Hành Vân Đế Quân mà ta đã trân tàng, đặt lên án thư, cung kính thắp hương bái lạy ba lần.
Quay đầu lại, ta thấy tướng công đang trầm tư nhìn ta, sắc mặt dường như có điều khó nói.
Ta hiểu ra, bèn giải thích:
"Đây là Hành Vân Đế Quân, chiến thần của thiên giới, ngàn năm trước, trong trận đại chiến với Ma Tôn Sở Tùy, ngài đã trận vong. Ngài rất lợi hại."
"Nhưng mà..." Tướng công trầm ngâm, "Vì cớ gì thần tượng của nàng lại có dung mạo giống nàng đến vậy?"
Ta ngượng ngùng cười:
"Ta sinh sau ngài, chưa từng được diện kiến, chỉ biết về công tích của ngài qua Thiên Giới Đại Sự Ký, nhưng trong đó không có họa tượng.
"Sau này, ta cũng thường xuyên chinh chiến, trước mỗi trận, đều muốn bái lạy ngài, cầu mong bình an, cũng mong có thể lập nên chiến công hiển hách như ngài.
"Nhưng ta không biết ngài có dung mạo ra sao, thiên cung hẳn là có họa tượng của ngài, song Tàng Thư Các đã bị Hoành Minh thiêu rụi mất rồi. Thế nên, ta đành tự nặn một bức theo dáng mình, nhưng anh khí hơn đôi chút...
"Ân... Cũng rất linh nghiệm, ta chưa từng bị trọng thương nơi sa trường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Lời vừa dứt, tướng công lặng lẽ nhìn ta hồi lâu.
Thanh âm chàng có chút khàn khàn:
"Hiện nay, tam giới chỉ còn hương hỏa của Trọng Hoa Đế Quân là hưng thịnh nhất. Nàng không bái vị lợi hại nhất, lại đi bái một vị thần đã khuất, e rằng chẳng có tác dụng gì."
Lần đầu tiên ta không đồng tình với chàng:
"Trong lòng ta, Hành Vân Đế Quân mới là vị thần lợi hại nhất. Khi xưa, ngài bất chấp thiên hạ phản đối, nghị hòa cùng Ma Tôn, mới có thể cho tam giới một cơ hội nghỉ ngơi khôi phục. Sau đó, Ma Tôn bội ước, ngài đã lấy thân nuôi chiến, cùng Sở Tùy đồng quy vu tận, chẳng tốn một binh một tốt của thiên giới mà đổi lấy thiên hạ thái bình.
"Ngài có nguyên tắc, có trách nhiệm, tâm hoài tam giới chúng sinh. Đó mới là thần có thần tính nhất trong lòng ta.
"Trọng Hoa Đế Quân sao có thể sánh bằng?"
Trong phòng bỗng chốc lặng ngắt, chỉ còn tiếng hô hấp hỗn loạn của hai chúng ta.
Ta khẽ ngừng lại, rồi nói:
"Xin lỗi, tướng công, nhất thời ta quên mất chàng là người phàm, chẳng hay biết chuyện xưa của tiên giới. Đều là chuyện quá vãng, chúng ta không cần tranh luận."
Chàng khôi phục thần sắc, mỉm cười nhè nhẹ:
"Là ta sai rồi. Người phàm hay thần tiên, mỗi người có sở thích riêng, ta không có lý gì để chất vấn nàng."
"Nhưng mà," chàng đưa tay chỉ về phía thần tượng, giữa mày ánh lên vẻ kiên định: "Hành Vân đã khuất. Nương tử, người nàng bái, xưa nay vẫn luôn là chính mình."
Ta chấn động cả tâm lẫn thân, vô thức đưa mắt nhìn sang.
Bức thần tượng oai phong lẫm liệt, tay cầm trường đao kia cũng đang lặng lẽ nhìn ta.
Nàng hiền từ mà nghiêm nghị, chẳng hề đáng sợ; nàng không thể mở miệng, song khi nhìn ta, tựa như có thiên ngôn vạn ngữ muốn căn dặn.
Ta khẽ cười khổ.
Đúng lúc ấy, tướng công ôm lấy ta, cúi đầu thì thầm bên tai:
"Nương tử, trong lòng ta, nàng cũng là vị thần lợi hại nhất."