Trước lúc khởi hành, tướng công khuyên ta: "Chuyến đi này đã khiến nàng lo lắng, hà tất phải đi?"
Ta trầm mặc một lát, rồi nói: "Có những việc cần phải có hồi kết."
Từ Bắc Hoang đến Kỳ Ngô Sơn, ta phi hành suốt ba ngày.
Đáp xuống trong cơn gió bụi, chẳng một cánh chim nào đến nghênh đón.
Kỳ Ngô Sơn giăng đầy hồng trướng, muội muội của ta và tiểu thái tử Long tộc vừa đính hôn. Năm nay, nàng vừa tròn năm trăm tuổi.
Tộc ta đã lâu không náo nhiệt thế này. Ta nhàn nhã dạo qua nhiều nơi, song chẳng ai nhận ra ta.
Cuối cùng, ta ngồi xuống bên thanh trì phía sau núi, nhìn mặt nước tĩnh lặng mà bỗng nhớ về thuở trước.
Năm ấy, ta trạc tuổi muội muội bây giờ, lần đầu cất tiếng Phượng Minh, chấn động đến mức khiến nước trong thanh trì dâng trào, b.ắ.n ngược lên trời. Lần đầu tiên ta thấy nước cuồng nộ mà hành động, vừa chấn động vừa vui sướng.
Phụ thân ta nghe động liền chạy đến. Ta còn chưa kịp chia sẻ niềm hân hoan thì đã bị một bạt tai quật ngã xuống đất.
Ông ôm muội muội vào lòng, quở trách ta gây ra động tĩnh quá lớn, làm nàng hoảng sợ bật khóc.
Ta ngẩn ngơ tại chỗ, ủy khuất dâng đầy mà chẳng thể tiêu tan.
Thanh trì này dẫn nguồn từ một nhánh của Nhược Thủy Hà. Hôm ấy, Nhược Thủy thần chế giễu ta là tiểu phượng hoàng không ai thương yêu.
Sau đó, ta suýt bị c.h.ế.t đuối trong Nhược Thủy.
Nghĩ đến đây, lòng ta nóng lên.
Ta đưa tay vào thanh trì, tùy ý khuấy động. Hỏa lực từ đầu ngón tay ta tràn ra, khiến nước hồ dần dần sôi lên.
Nhược Thủy thần rốt cuộc không chịu nổi, hiện thân mắng lớn: "Giang Chiêu! Ngươi phát điên gì thế? Ngươi muốn nấu chín ta sao?!"
Ta cười hì hì đáp: "Tìm ngươi là để báo cho ngươi biết, ta không còn là tiểu phượng hoàng không ai yêu thương nữa. Ta đã thành thân rồi, tướng công ta là mỹ nam tử đệ nhất tam giới."
Nàng ta ôm đầu, tức tối giậm chân: "Chúng ta có thể đừng chấp niệm quá khứ mãi được không?!"
Ta chậc lưỡi than thở: "Nếu đến thù còn không nhớ nổi, thì thật chẳng ra gì."
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
"Vậy ngươi cũng đừng cứ nhằm vào ta mãi chứ!" Nàng vừa gào lên, chợt hai mắt sáng rỡ, chăm chăm nhìn ra sau lưng ta: "Mẫu thân ngươi tới kìa! Đi mà gây họa cho bà ấy đi!"
Dứt lời, nàng ta liền biến mất.
Ta quay đầu lại, quả nhiên thấy mẫu thân đang tiến về phía ta.
Bà nhìn dáng vẻ lười nhác của ta, khẽ nhíu mày, lắc đầu than thở: "Vẫn chẳng có chút quy củ nào cả."
Ta mỉm cười, chắp tay ôm quyền: "Nữ nhi chỉ là võ tướng, khiến mẫu thân chê cười rồi."
Bà lạnh lùng không nói gì thêm, nghiêng người nhường lối: "Theo ta về phòng, gặp muội muội ngươi đi."
Ta đứng dậy bước theo. Vào đến phòng, ta đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng muội muội đâu.
Mẫu thân rót cho ta một chén trà, rồi đi thẳng vào vấn đề: "Ba ngày nữa là kỳ niết bàn của muội muội ngươi, với tư cách là tỷ tỷ, ngươi hẳn nên có chút tặng phẩm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chang-chat-phac-nang-xau-xi/7.html.]
Ta nhấp một ngụm trà, hỏi: "Mẫu thân thấy ta nên tặng gì?"
Bà hơi ngập ngừng, rồi nói: "Những thứ tầm thường không đáng nhắc đến. Hiện tại ngươi không còn ra trận nữa, giữ lại Xích Phượng Linh cũng chẳng có ích gì, chi bằng tặng nó cho muội muội ngươi để hộ thân."
Xích Phượng Linh là chiếc lông vũ quý giá nhất trên thân phượng hoàng tộc ta, chính là bùa hộ mệnh thiên sinh, có thể chống lại hầu hết các đòn công kích.
Những lời này ta nghiền ngẫm mãi mà vẫn thấy khó tin.
"Mẫu thân quả thật rộng lượng. Không có Xích Phượng Linh, nếu ta gặp nguy hiểm thì làm thế nào? Ta đã c.h.é.m g.i.ế.c không biết bao nhiêu kẻ, kẻ thù trong ma giới không ít, mẫu thân có từng nghĩ đến hậu lộ của ta chưa?"
Bà trầm ngâm một lát, rồi đáp: "Đây cũng là ý của phụ thân ngươi. Ý ngươi là không đồng ý?"
Ta gật đầu: "Đúng vậy."
Bà thở dài: "Vậy ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ. Dù sao vẫn còn thời gian, nếu cuối cùng vẫn không muốn… phụ thân ngươi có lẽ không dễ nói chuyện như ta đâu."
Ta khẽ nhướng mày.
Bà cười nhạt: "Ta biết ngươi lợi hại, nhưng trong chén trà ban nãy có pha Thích Linh Tán."
Dứt lời, bà vung tay lên, Phược Tiên Thằng liền trói chặt thân ta. "Ta chỉ cho ngươi hai ngày."
Nói xong, bà chẳng buồn liếc nhìn ta lần nào nữa, ra ngoài liền lệnh cho tiên thị khóa cửa lại.
...
Nếu bà chịu nhìn ta thêm một lần.
Há chẳng phải sẽ phát hiện Phược Tiên Thằng đã vỡ vụn?
Ta bức ra ngụm trà đã nuốt xuống, đứng dậy vươn vai.
Trong phòng này bảo vật không ít, ta vốn đến đây tay không, lẽ nào lại đi về tay không?
Ta không phải phượng hoàng kén chọn, thứ gì có chút giá trị đều thu vào tay áo, chất đầy đến mức có thể khiến dân làng ở thôn Vô Danh lóa mắt.
Đặc biệt là A Trân, ta lấy cho nàng rất nhiều trâm cài đẹp đẽ.
Đang mải thu dọn, mặt đất dưới chân bỗng run rẩy quái lạ.
Ta tò mò ghé mắt nhìn, một lát sau, một mảnh sàn nhà bất ngờ bật tung, một cái đầu quen thuộc từ dưới chui lên.
Tướng công của ta lấm lem bụi đất, nhưng đôi mắt sáng rực: "Nương tử! Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không yên tâm để nàng một mình trở về."
Ta vội vàng phủi bụi trên mặt chàng, vừa kinh ngạc vừa đau lòng: "Trời ơi, xa thế này, chàng tìm đến bằng cách nào?"
Ánh mắt chàng kiên định: "Ta rất lợi hại."
Lòng ta cảm động không kể xiết.
Lúc này, một giọng nói nghiến răng nghiến lợi từ dưới vọng lên: "Lợi hại cái quỷ! Mau lên đi, ngươi đang giẫm lên tóc ta!"