Ta ngơ ngác ngẩng đầu, không hiểu phụ hoàng đang nói gì.
“Con có biết Thẩm Ngự Phong vừa nói gì với trẫm không?”
“Hừ! Hắn nói công chúa khen thơ mình thì xem như thắng cuộc chiêu thân, khi thắng trận trở về sẽ làm phò mã của trẫm! Còn bảo trẫm chuẩn bị tinh thần trước đi!”
“Nghe hắn nói mà bực mình!”
Phụ hoàng càng kể càng nổi giận, còn ta nghe tim mình càng rộn ràng!
Hóa ra... Thẩm Ngự Phong thật lòng thích ta!
Hắn sẵn sàng vì ta mà chấp nhận làm phò mã – một thân phận chẳng có thực quyền gì!
Không kìm được, nước mắt ta trào ra, cảm giác bao tủi hờn bấy lâu nay cuối cùng có hồi đáp.
Phụ hoàng cũng đứng sững, hỏi: “Con thật sự thích hắn đến thế sao?”
Ta gật đầu mạnh: “Thật lòng rất thích.”
Ông thở dài một tiếng, nhẹ nhàng như thoảng qua: “Được rồi, trẫm xưa nay chưa từng ngăn uyên ương.”
Cuối cùng phụ hoàng cũng đồng ý, nhưng dặn ta phải hành sự kín đáo.
Ý ông là không phải cho ta ra ngoài mà để ta tự lén lút trốn đi, ông không hề hay biết.
Với y thuật của mình, giả làm quân y trà trộn vào đội quân không phải chuyện khó.
Dọc đường khá suôn sẻ, chỉ là không thấy bóng dáng Thẩm Ngự Phong.
Hắn luôn cưỡi ngựa đi đầu đội quân, bóng lưng ta cũng không thấy nổi.
Đội quân phi ngày đêm, cuối cùng cũng đến Mạc Bắc.
Không ngờ ngay ngày đầu đặt chân tới, ta đã bị phát hiện.
“Lục Công Chúa, sao người lại ở đây?”
Ta giật mình quay lại, thấy một người lạ mặt, nhìn quen quen nhưng không nhớ là ai.
“Ngươi là...?”
“Từng diện kiến Lục Công Chúa, tại hạ là Đặng Huyền.”
Đặng... Đặng Huyền?
À! Chính là ám vệ của Lý Đình!
Khoan đã, sao hắn lại ở đây?
Không đúng, sao hắn nhận ra ta được? Ám vệ của Lý Đình lợi hại thế sao?
“Công Chúa điện hạ, sao người lại ở đây?”
Ta định trả lời thì từ xa nghe thấy giọng Thẩm Ngự Phong gọi tên Đặng Huyền, rồi tiến lại gần.
Ta hoảng hốt ra hiệu cho Đặng Huyền đừng nói gì, rồi vội quay người tránh vào lều quân gần đó.
“Làm gì thế?”
“Không có gì.”
“Lễ vật chúc mừng đã được đưa tới rồi.”
“Gặp Cảnh Ninh chưa?”
“Chưa, nhưng mấy hôm trước có tin truyền đến, nàng biết ngươi đến Mạc Bắc nên đã khóc mấy ngày trong Tùy Sinh Lâu đấy!”
“Ganh tị với huynh quá đấy!”
Thẩm Ngự Phong vỗ tay lên ngự-c Đặng Huyền.
“Ít ra hai người còn là tình cảm đôi bên, còn ta thì chẳng biết bao giờ mới đến lượt mình nữa!”
Ta lén vén rèm lên, nhìn thấy ánh mắt Đặng Huyền quay lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thầm thở dài, đợi khá lâu đến khi nghe tiếng bước chân bên ngoài dần xa mới dám bước ra khỏi trướng doanh.
“Ồ! Lục Công Chúa?”
Giọng Thẩm Ngự Phong vang lên phía sau lưng làm ta giật mình đến chân tay mềm nhũn, suýt ngã quỵ.
Làm chuyện mờ ám, thật có tật giật mình.
“Huynh đã phát hiện ta từ trước rồi à?”
Hắn cười trêu chọc, đưa hai ngón tay chỉ vào mắt: “Chứ còn gì nữa? Ta ra trận gi-ết giặc đấy, Công Chúa nghĩ đôi mắt ta để làm cảnh à? Từ xa ta đã thấy rồi.”
Ta: “……………”
Vậy mà ban nãy hắn còn giả vờ không biết.
“Công Chúa tới doanh trại Mạc Bắc làm gì vậy?”
Hắn hỏi, ta lại không biết trả lời sao. Chẳng lẽ nói thật là: “Ta biết huynh cũng thích ta nên đến theo đuổi huynh?”
Là Công Chúa sao có thể nói thế!
Ta im lặng một lúc, hắn cũng im lặng theo.
Chợt như nghĩ ra điều gì, hắn nhảy dựng: “Tự ý trốn ra ngoài à? Giỏi lắm, Cơ Thu Di! Nàng muốn hại ta à! Mai phải để thân binh áp giải nàng về ngay!”
“Ta không đi!”
“Công Chúa trốn khỏi hoàng cung là chuyện lớn, không đến lượt nàng nói không đi!”
“Ta không trốn ra ngoài, ta thề đấy!”
“Thề thì có ích gì!”
“Sao không có ích?”
“Trừ khi nàng viết ra giấy, ký tên đóng dấu! Không dám đúng không?”
“Ai sợ ai chứ, viết thì viết!”
Tức giận, ta giật bút trong tay hắn, vội vàng viết một bản cam kết: “Lục Công Chúa tuyệt đối không tự ý trốn khỏi hoàng cung.”
Thẩm Ngự Phong nhận lấy tờ giấy, lắc vài cái, sắc mặt thay đổi, cười hì hì gấp lại nhét vào trong áo.
“Hehe, lần này Hoàng Thượng có trách cũng không phải tội ta!”
Người ra trận xông pha không thể là ngốc!
Nhưng Thẩm Ngự Phong… đúng là ngoại lệ.
Kệ hắn cười một mình bên kia, ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Nhìn một lúc, hắn cũng không cười nổi.
Ánh mắt hắn lảng tránh, tay chân cứng đờ, cuối cùng không tự nhiên mà hỏi: “Nàng nhìn ta làm gì?”
“Chẳng lẽ không được nhìn?”
Hắn im lặng, ta cũng chẳng định tiếp lời.
Không khí bỗng yên lặng, chỉ còn tiếng thở đều của hai người.
Cuối cùng hắn không chịu nổi, tai đỏ bừng, định quay lưng bỏ chạy.
Ta liền nắm lấy cổ tay hắn, nhẹ nhàng kéo lại, cơ thể hắn mềm nhũn theo.
“Thật ra ta chỉ muốn hỏi huynh một câu.”
“Hôm đó trong điện, huynh nói có điều muốn nói với ta, rốt cuộc là gì?”
Thẩm Ngự Phong rất giỏi "thả thính", nhưng quên rằng ta là học trò rất thông minh.
Có thầy làm mẫu bằng chính mình thì tất nhiên học nhanh.